Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 793. Thử Cảm Giác 2

Chương 793. Thử cảm giác 2 Chương 793. Thử cảm giác 2

Chương 793: Thử cảm giác 2

Kết hôn trông người làm cha mẹ thật lao lực, vừa mời khách vừa làm cơm.

Thông báo một vòng xong, còn phải mua kẹo, đậu phộng và hạt dưa. Bên nhà họ Cố còn đỡ nhưng bên Minh Xuân vừa có đồng nghiệp vừa có các chiến sĩ đối luyện ở tổ cảnh vệ, còn có bạn bè láng giềng của nhà họ Tiết nữa, đều phải quan tâm đến.

Nếu như đi con đường chính quy, dựa vào giấy đăng ký kết hôn cùng lắm chỉ mua được một đến một cân rưỡi kẹo, nhưng bên phía Cố Mạnh Chiêu có cách, anh ta có thể mua được không ít, cũng đủ dùng.

Bên Lâm Tô Diệp cũng có thể mua thêm một ít.

Cố Mạnh Chiêu nghĩ tối qua chưa nghỉ ngơi cho tốt mới dẫn Minh Xuân về nhà trước, kêu cô ấy đi xem đồ mà mẹ Cố cho, còn anh ta thì lại thu xếp đủ loại phiếu chứng trong nhà.

Thời buổi này mua đồ trên cơ bản đều cần phiếu.

Cô út đi vào phòng mẹ Cố tìm cái rương đó, chìa khóa ở trong hộp trang điểm, vừa mở ra đã thấy bên trong toàn là thứ lấp la lấp lánh mà Toa Toa thích.

Trong này đều là trang sức của mẹ Cố bị tịch biên trước đây, vì quý giá cho nên được người cẩn thận cất giấu.

Vốn người ta không định trả về nhưng Tiết Minh Dực giới thiệu một người cho Cố Mạnh Chiêu, kêu anh ta đi tìm người ta lấy danh sách vật phẩm kê biên tài sản. Cố Mạnh Chiêu lấy được danh sách, phần lớn đồ trong nhà đều đã lấy được về hết, cái không lấy về được cũng định giá bồi thường, mà ai cầm đi lén bán cũng sẽ bị tra ra.

Cô út không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, cô ấy cảm thấy hứng thú với chuyện xưa của Cố Mạnh Chiêu hơn, cho nên một cái rương này cô ấy không động vào, để lại cho mẹ Cố cất vậy.

Cố Mạnh Chiêu: “Minh Xuân, đói không?”

Cô út: “Không phải đã ăn chín cái bánh bao rồi sao?”

Vốn cô ấy có thể ăn mười cái nhưng nghĩ tới cô ấy đã kết đối tượng và sắp kết hôn với Cố Mạnh Chiêu, vậy cũng phải nghĩ cho anh ta một chút, nên để lại một cái cuối cùng cho anh ta ăn.

Từ nhỏ cô ấy đã giữ đồ ăn. Ngoại trừ đám người chị dâu ra, đừng hòng có người nào lấy được một miếng đồ ăn từ trong tay cô ấy.

Anh ba Tiết cũng không được!

Cố Mạnh Chiêu: “Vậy em ngủ một lúc đi, tối qua chưa ngủ đủ.”

Cô út: “Em ngủ ngon lắm.”

Cố Mạnh Chiêu: “…” Hóa ra chỉ có mình mình kích động đến mức không ngủ được.

Cô út: “Em muốn đi tắm.”

Cố Mạnh Chiêu: “Anh đi nấu nước cho em.”

Anh ta xuống nhà xem sao, mở nồi nhỏ thêm nước rồi thêm than, phải đợi một lúc mới có nước nóng.

Tối qua anh ta vừa gấp vừa kích động, hoàn toàn không kịp đun nước nóng mà dùng nước lạnh và phần nước còn lại trong nồi hơi để tắm.

Bây giờ anh ta mới nhớ ra tối qua tắm có hơi lạnh thật…

Minh Xuân không mang quần áo tới, cho nên muốn tắm cũng không có quần áo.

Cô ấy nhìn Cố Mạnh Chiêu, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào: “Em mặc đồ của anh cũng được, tuy hơi lớn một chút nhưng xắn lên cũng không sao.”

Cố Mạnh Chiêu cao hơn cô ấy mười phân, quần áo của anh ta cô ấy mặc chắc chắn bị rộng, nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được.

Mặt của Cố Mạnh Chiêu đỏ bừng như sắp nhỏ máu, lại thêm ngòi lửa nữa sẽ nổ tung mất.

Tuy anh ta biết Minh Xuân chỉ đang nói quần áo chứ không quyến rũ anh ta, nhưng anh ta là đàn ông bình thường lại còn thích cô ấy như vậy, dây cung trong đầu lập tức bị cô ấy gảy một cái, phát ra âm luật mê người.

Cô út còn giục anh ta: “Mau đi, chúng ta sắp kết hôn rồi đừng có tiếc mà.”

Cố Mạnh Chiêu: “…” Đây là chuyện tiếc của hay sao?

Nếu như em dám mặc quần áo của anh ra ngoài, người khắp thiên hạ đều sẽ cho rằng hai chúng ta đã làm gì đó!

Cô út đã bắt đầu cởi cúc áo, hai ngày này cô ấy đạp xe qua đạp xe lại, đổ mồ hôi khắp người, khó chịu lắm.

Cố Mạnh Chiêu cảm thấy mặt mình thật sự nhỏ máu rồi, vội vàng quay người đi tìm quần áo cho cô ấy.

Anh ta quay lưng với Minh Xuân: “Minh Xuân, đồ của mẹ có được không?”

Cô út rất thuận miệng sửa theo: “Không được, em mặc đồ của anh cùng lắm là hơi rộng, mặc của mẹ chật lắm.”

Cố Mạnh Chiêu lấy một bộ quần áo sợi bó người của mình, lại lấy một bộ đồ thể thao cho cô ấy, bên ngoài khoác áo khoác của cô ấy là đực.

Nhưng cô ấy cũng không thể mặc đồ lót của anh ta được.

Cô út đã mặc nội y chạy vào trong nhà tắm, giục anh ta: “Anh mau lên đi mà.”

Cố Mạnh Chiêu tìm một cái quần lót mới của mình, sau khi về nhà mẹ Cố đã mua một đống quần áo mới cho anh ta, giặt rồi đặt trong tủ, anh ta mặc không hết lúc này vẫn còn cái mới đặt đó.

Áo lót thì thôi đi, anh ta thật sự không có cái đó.

Anh ta ngồi trên giường có hơi ngại ngùng.

Bình Luận (0)
Comment