Chương 792: Thử cảm giác 1
Mẹ Cố vừa khó chịu đã quyết định bài học của tân sinh năm nhất đại học có hơi khó.
Cha Cố nhắc nhở bà ấy: “Phải tuần tự như tiến.”
Mẹ Cố: “Còn không phải chỉ trình phương án giảng dạy thôi sao? Tổ ủy ban giáo dục còn phải mở họp thảo luận nữa, không phải sao?”
Cha Cố: “Đây là đã thảo luận thông qua rồi, darling, nghĩ tới bà cụ mà em từng chán ghét lúc đầu đó, tuyệt đối đừng giẫm lên vết xe đỏ, cũng bị sinh viên mắng mình là lão yêu bà làm khó người khác.”
Mẹ Cố: “Ôi chao, biết rồi biết rồi, điều chỉnh trình tự một chút, đến học kỳ năm ba đi.”
Cha Cố xoa đầu bà ấy: “Thật ngoan.”
Ngay đúng lúc này Cố Mạnh Chiêu và Minh Xuân tới.
Mẹ Cố lập tức vất công việc lại chạy ra: “Minh Xuân, có phải nhà thông gia… chị nhớ dì, mời dì tới ăn cơm không?”
Thật ra trước đây bà ấy đã ở trước mặt Minh Xuân gọi là bà thông gia nhưng Minh Xuân hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là biệt danh của bà ấy và bà Tiết, không liên quan đến mình.
Cố Mạnh Chiêu lập tức nắm tay Minh Xuân, nở nụ cười với mẹ Cố.
Mẹ Cố cúi đầu nhìn mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau, tay của hai đứa trẻ này thật đẹp, nắm chung cũng thật ưa nhìn. Bà ấy nhìn từ bàn tay thuận lên cánh tay, đến bả vai và trên mặt của hai người, trông thấy nụ cười sáng lạn đó của con trai, rồi lại nhìn đôi mắt đang cười mỉm đó của cô út, bà ta lập tức trừng to mắt, không khỏi che miệng mình.
Sẽ không phải như bà ta nghĩ chứ!
Con trai, con thật giỏi!
Vốn tưởng mình phải chạy marathon với ái tình, kết quả còn chưa đến trăm mét!
Bà ấy quay người chạy vào trong, áp chế cơn xúc động nói với cha Cố: “Vân Phương, mau, mau!”
Cha Cố: “Cũng không phải thanh niên trẻ, đừng chạy đi chạy lại như vậy, cẩn thận một chút.”
Đôi mắt của mẹ Cố sáng như sao đầy hưng phấn: “Thành rồi, thành rồi!”
Cha Cố rất ăn ý với bà ấy, lập tức hiểu ra: “Ồ, cuối cùng Minh Xuân cũng nhìn trúng con trai nhà mình rồi sao?”
Hai người họ nắm tay nhau đi ra ngoài tìm Cố Mạnh Chiêu và cô út.
Cha Cố và mẹ Cố giang tay ôm Minh Xuân: “Minh Xuân…”
Cô út cũng giang cánh tay ôm lại bọn họ, ba người bắt đầu quay vòng vòng.
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Có phải bọn họ quên mất mình rồi không?
Cha Cố mừng rơi nước mắt: “Mừng quá! Mừng quá rồi!”
Mẹ Cố cũng gật đầu lia lịa: “Vậy khi nào các con tổ chức tiệc mừng? Phải bày tiệc ở khách sạn lớn, đến khi đó…”
“Mẹ, cha, trước không gấp, bọn con dự định đợi con tốt nghiệp rồi lại tổ chức hôn lễ sau.” Cố Mạnh Chiêu cũng có suy tính của mình, bây giờ hôn lễ của mọi người đều khá đơn giản, trên cơ bản chính là sau khi đăng ký kết hôn sẽ cùng người thân uống chén rượu là được.
Anh ta nghĩ sau bốn năm chính sách sẽ thay đổi, xã hội cũng sẽ thay đổi nhiều hơn, đến khi đó anh ta đã tốt nghiệp đại học, có thể dẫn Minh Xuân tổ chức hôn lễ ở nhà rồi dẫn cô ấy ra nước ngoài chơi.
Mẹ Cố rất kích động: “Sau bốn năm càng tốt, đến khi đó tổ chức hôn lễ kiểu Trung trước, rồi lại tổ chức hôn lễ kiểu Tây, để Minh Xuân mặc áo cưới.”
Cô út vừa nghe đã sợ, cô ấy sợ phiền phức nhất!
Mẹ Cố đã kéo tay cô ấy bắt đầu dặn dò: “Minh Xuân, trong tủ áo của mẹ có một cái rương, ở trong đó đều là đồ chuẩn bị cho con, bắt đầu từ bây giờ chúng thuộc về con.”
Cô út nhếch miệng, cô ấy có thể từ chối được sao? Hay là cho chị dâu đi?
Cha Cố: “Mạnh Chiêu, vậy hai đứa dự định bây giờ không tổ chức hôn lễ, các con đính hôn, đăng ký kết hôn cũng phải cùng nhà thông gia ăn bữa cơm chính thức chứ?”
Cố Mạnh Chiêu: “Phải ạ.”
Cha Cố: “Tới nhà hàng đi, mời nhà thông gia tới, còn cả gia đình lão Lương nữa, bên thủ đô xa quá, thông báo một tiếng là được.”
Cô út vừa nghe đã vội vàng xua tay: “Không được không được, không thể phô trương lãng phí, không thể mời quá nhiều khách, đây là vi phạm kỷ luật đấy ạ.”
Cha Cố và mẹ Cố: “…” Quên mất vụ này.
Cố Mạnh Chiêu: “Vậy thì làm ở nhà đi, mời vài đầu bếp.”
Mùa đông ăn thịt cừu là thích hợp nhất, mời từ bên Phúc Thuận Lai tới, kêu bọn họ sắp xếp đầu bếp và nguyên liệu.
Nướng toàn bộ con cừu như vậy, lẩu thị cừu và thịt cừu kho tàu cũng đều có thể làm.
Cha Cố và mẹ Cố cũng nói được, kêu Cố Mạnh Chiêu xem sao mà làm.
Mẹ Cố: “Minh Xuân, trở về bàn bạc với mẹ mình và chị dâu, kêu bọn họ quyết định thời gian nhé.”
Cô út gật đầu: “Được ạ.”
Ôi chao, kết hôn thật phiền phức, vẫn là kết đối tượng đơn giản hơn, chỉ cần tám nhảm là được.