Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 799 - Chương 799. Hôm Nay Là Ngày Đặc Biệt

Chương 799. Hôm nay là ngày đặc biệt Chương 799. Hôm nay là ngày đặc biệt

Chương 799: Hôm nay là ngày đặc biệt

Anh ta không nói cô út còn không cảm giác được, anh ta vừa nói cô ấy đã vô cùng muốn gội, quay người chạy bịch bịch lên tầng.

Cố Mạnh Chiêu bế Toa Toa đi tìm Lâm Tô Diệp, cô đang nói chuyện với Lý Quế Trân.

Nghe ý của Cố Mạnh Chiêu, Lâm Tô Diệp cười bảo Toa Toa: “Bé ngoan, tâm nhãn của con càng ngày càng nhiều đó.”

Toa Toa cười hi hi, đáp: “Mẹ, hôm nay là ngày đặc biệt, mồng tám tháng chạp, cô út và chú đăng ký kết hôn, cha cũng về ăn cơm, con kể chuyện xưa còn lấy được giải thưởng chuyên gia nhỏ, có đúng không ạ?”

Lâm Tô Diệp nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé: “Đúng, con muốn gì thì kêu chú lấy cho.”

Cố Mạnh Chiêu có tính toán, Toa Toa cũng là bé ngoan, sẽ không có chuyện không biết kiềm chế.

Toa Toa hôn gió với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, con yêu mẹ.” Sau đó vỗ lên vai Cố Mạnh Chiêu ý bảo anh ta mau lên tầng.

Nhìn bóng lưng của bọn họ, Lý Quế Trân không nhịn được mà ngưỡng mộ bảo: “Em Tô Diệp, con gái em nuôi dạy thế nào vậy?”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Giống cha nó, miệng ngọt.”

Lý Quế Trân nhìn cô với vẻ khó tin, cô cũng thật dám nói, cho dù cô nói con bé tâm nhãn nhiều cũng được, nhưng miệng ngọt giống tham mưu Tiết sao? Cô hỏi tất cả mọi người xem có ai đồng ý? Ai phản đối?

Cố Mạnh Chiêu bế Toa Toa lên tầng lấy chocolate thấy cô út đang gội đầu, cô ấy lại cởi áo ngoài mặc mỗi áo ba lỗ.

Anh ta vội vàng đóng cửa lại tránh cho có gió lạnh thổi trúng cô ấy, lại nhắc nhở cô ấy: “Minh Xuân, khi gội đầu không cần cởi áo đâu.”

Áo sợi vẫn có thể mặc mà.

Ở thời đại ít lộ cánh tay này, Minh Xuân mặc mỗi áo ba lỗ như thế khiến anh ta thật sự bị đả kích, tuy rằng đã nhìn vài lần nhưng tim anh ta vẫn sẽ đập thình thịch, cảm thấy rất ngại ngùng.

Dù sao hai người vẫn chưa động phòng nữa.

Cô út: “Áo sợi ngấm nước khó chịu lắm, mắt em dính bọt rồi, anh lau giúp em với.”

Cố Mạnh Chiêu thả Toa Toa lên giường ăn chocolate, còn anh ta thì lại tới nhà tắm giúp Minh Xuân gội đầu.

Anh ta giúp cô ấy lau mắt, vừa thử nước đã nhăn mặt, cô ấy lại dùng nước lạnh như vậy gội đầu.

Nhiên liệu túng thiếu nên nấu nước nóng không tiện, người nông thôn đều đã quen tiết kiệm nước nóng, một chậu nước cả gia đình luân phiên gội đầu hoặc là rửa chân, để tiết kiệm nước nóng, Minh Xuân sẽ thêm nhiều nước lạnh vào.

Anh ta lại bắt đầu dặn cô ấy: “Minh Xuân, nước gội đầu phải ấm một chút, mẹ nói sau này lớn tuổi sẽ dễ đau đầu lắm đấy.”

Mỗi lần đều nói với cô ấy như vậy nhưng lần nào cô ấy cũng không để tâm.

Cô út cười hì hì, đáp: “Em biết rồi, sao anh cứ y như bà thím thế nhỉ?

Cố Mạnh Chiêu lắc đầu bật cười, cô gái này, lúc kể chuyện xưa thì kêu anh ta kể liên tục, cũng không nói anh ta như bà thím.

Anh ta thấy rèm nhà tắm kéo sang một bên, định móc gọn vào chỉnh lại một chút.

Minh Xuân gội đầu xong, dùng khăn mặt bọc tóc đứng dậy, kết quả vừa quay người đã va vào Cố Mạnh Chiêu đang khom người chỉnh lại rèm phòng tắm.

Cố Mạnh Chiêu vốn nghiêng người không đứng vững, bị cô ấy va một cái như vây cả người lao vào trong bồn tắm.

Cô út phản ứng cực nhanh, tay vớt một cái đã ôm được eo Cố Mạnh Chiêu, nhưng chân cô ấy lại trượt một phát, cả người chông chênh không vững, ngược lại ngã xuống thuận theo hướng Cố Mạnh Chiêu ngã.

Tay trái của cô ấy ôm eo anh ta, tay phải chống lên thành bồn tắm, cơ thể dán lên người anh ta, hai người ngã vào bồn tắm như vậy.

Sức cô ấy lớn bảo vệ được anh ta cho nên cũng không ai bị thương.

Rèm phòng tắm lắc lư ở phía sau giống như trái tim đang dung dinh này của Cố Mạnh Chiêu vậy.

Cô út nghiêng đầu nhìn gáy anh ta, quan tâm hỏi: “Có đập vào đâu không?”

Cố Mạnh Chiêu hít thở không thông: “Không…”

Cô ấy dán lên người anh ta khiến toàn bộ năng lực suy nghĩ của anh ta đều biến mất sạch, tất cả cảm giác đều tập trung lên người cô ấy.

Minh Xuân đấy đuôi mắt của anh ta phiếm hồng, đôi môi cũng nóng đến hồng nhuận trông rất ưa nhìn, đột nhiên cô ấy cảm thấy miệng mình hơi khô, chợt sáp tới mổ một cái.

“Minh Xuân…” Giọng nói của Cố Mạnh Chiêu hơi khàn, bàn tay đặt lên eo cô ấy, kéo cô ấy sát vào lòng mình hơn.

“A, cháu cũng muốn cưỡi ngựa!” Cái đầu bông xù của Toa Toa chui vào từ bên ngoài rèm phòng tắm, hào hứng bấu cả tay lẫn chân lên thành định leo vào bồn tắm: “Cô út, chú, chơi cưỡi ngựa đi!”

Mặt Cố Mạnh Chiêu trực tiếp biến thành rặng mây hồng, trong mắt cũng có ánh lửa.

Bình Luận (0)
Comment