Chương 800: Sắp tết rồi
Minh Xuân cảm thấy anh ta thật ưa nhìn! Cô ấy cười xấu xa, ngón tay miết qua đuôi mắt của anh ta, làn da của anh ta nóng đến phỏng tay.
Cô ấy chống người dậy, thuận tay vớt Toa Toa lên, cô ấy cảm thấy nếu còn cho Toa Toa bò vào vậy phỏng chừng cả người Cố Mạnh Chiêu sẽ nóng đến bốc hỏa mất.
Vẫn đừng nên bắt nạt anh ấy thì hơn!
Cô út trực tiếp bế Toa Toa ra ngoài, mặc quần áo xong lại thồ cô bé xuống tầng.
Toa Toa: “Cưỡi ngựa, gia gia gia!”
Cố Mạnh Chiêu thở gấp vài hơi, vội vàng rửa mặt giảm nhiệt độ, lại dọn dẹp chậu mà cô út vừa gội đầu.
Anh ta phải nhanh chóng hối lộ Toa Toa, kêu cô bé đừng nói với người khác chuyện anh ta và Minh Xuân chơi cưỡi ngựa mới được.
Có đầu bếp, sắp xếp mời khách cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, buổi trưa ăn một bữa cơm, trưa nghỉ ngơi, đợi tối còn có thể ăn thêm bữa nữa.
Khoảng bốn rưỡi chiều Tiết Minh Dực và Trịnh Viện Triều tới đây.
Bên trong Tiết Minh Dực mặc quân trang, chân đi giày quân đội, bên ngoài là áo khoác quân lông màu xanh lá, càng tôn lên dáng người cao lớn thon dài, khí chất lạnh lùng uy nghiêm của anh.
Anh vừa bước vào, căn phòng vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh hẳn đi, mọi người đều đứng dậy chào hỏi anh.
Tiết Minh Dực cởi áo khoác quân treo lên giá bên cạnh: “Tôi tới muộn, mọi người không cần khách sáo.”
Toa Toa lập tức gọi cha giòn tan, chuyển từ trong lòng Cố Mạnh Chiêu vào trong cái ôm rộng lớn và ấm áp của cha.
Lâm Tô Diệp kéo anh ngồi lên sô pha, trong phòng đốt lò nên rất ấm.
Cố Mạnh Chiêu: “Tham mưu Tiết, có đói không, hay là chúng ta ăn cơm trước nhé?”
Tiết Minh Dực đáp: “Đều là người một nhà, không cần khách sáo.”
Cố Mạnh Chiêu sửa miệng: “Vậy sau này em gọi anh là anh hai.”
Tiết Minh Dực: “Như vậy rất tốt, thoải mái một chút.”
Anh nói chuyện với Lương Kiếm Vân và cha Cố vài câu.
Bọn họ không quá có chung chủ đề, Tiết Minh Dực là tướng lĩnh của quân đội, quanh năm tách rời khỏi xã hội và cơ quan, trong đầu suy nghĩ cũng chỉ toàn là các vấn đề như huấn luyện chiến đấu và chiến lược chiến thuật.
Nhưng nếu Lâm Tô Diệp đã kêu anh về nhà nhiều hơn, anh cũng đã đồng ý vậy hiển nhiên sẽ cố gắng thích ứng với nó.
Bọn họ nói chuyện quanh mình, chuyện trong nhà, ví dụ như tăng tiền lương, chia nhà, đón tết phải làm gì, là mấy chủ đề thường có khi nói chuyện.
Trước đây Đại Quân và cha Cố, Lương Kiếm Vân đánh cờ nói chuyện, lúc này mọi người nói chuyện, cậu bé lại tự mình bày cờ.
Mấy người Lam Hải Quân không tới, Tiểu Lĩnh không có tiểu đệ quanh mình, chơi bắn ná thun cũng thành ra không có hứng thú, đành chạy ra nhà bếp tìm các đầu bếp nói chuyện.
Thịt cừu nướng thật thơm, bên ngoài cháy vàng, bên trong trơn bóng dầu, nhỏ dầu xèo xèo xuống dưới, rắc thêm một bó thì là rồi lại nướng tiếp, mùi thơm như vậy, quá tuyệt.
Còn có một bác đầu bếp mài con dao bóng loáng trên miếng thịt cừu đó, tay cầm dao chém xuống, thịt cừu đông lạnh nguyên vẹn đó giống như miếng đậu hũ bị thái thành những miếng thịt cừu mỏng dính.
Sau khi thái xong, đầu bếp đổi một con dao khác, con dao này quay hai vòng trên ngón tay làm trục của ông ta.
“Oa!” Tiểu Lĩnh nhìn mà hô lên quá đã, ngón tay nhúc nhích, nóng lòng muốn thử.
Đầu bếp nhắc nhở cậu bé: “Bé trai, trông đẹp nhưng không dễ luyện đâu, dao tuyệt đối không thể động lung tung, cẩn thận khiến bản thân bị thương.”
Tiểu Lĩnh gật đầu: “Bác yên tâm, cháu ngoan lắm, tuyệt đối sẽ không sờ lung tung đâu ạ.”
Cậu bé thầm nghĩ thái thịt như thái đậu hũ thật sự là công phu rất tuyệt, nếu như mình biết thì tốt rồi.
Đầu bếp thấy cậu bé tò mò với mọi thứ cũng cho cậu bé giúp cùng trông chừng thịt nướng.
Lúc ăn cơm Tiểu Lĩnh nói với Tiết Minh Dực: “Cha, sau này con muốn làm đầu bếp, con có thể theo bác đầu bếp từ Phúc Thuận Lai tới học nghề không ạ?”
Những người khác đều cười ha ha nhìn cậu bé, đã quen với phong cách của đứa trẻ này.
Tiểu Lĩnh thật sự có cái tính hay thay đổi, hôm nay nói làm vận động viên giành huy chương vàng, ngày mai lại nói làm giáo viên có thể đánh học sinh, nhìn người đeo băng tay đỏ có phong cách còn muốn làm người đeo băng tay đỏ, lúc này nhìn bác đầu bếp từ Phúc Thuận Lai tới lợi hại lại muốn làm đầu bếp.
Lâm Tô Diệp cũng chẳng muốn nói cậu bé nữa, mặc cậu bé muốn làm gì thì làm, dù sao cậu bé ngủ một giấc xong lại đổi ý thôi.
Tiết Minh Dực đang cắt thịt cừu cho Toa Toa, liếc mắt nhìn cậu bé, cũng không từ chối mà nói: “Đầu bếp dựa vào tay nghề nấu cơm, cũng không dễ làm.”
Tiểu Lĩnh vỗ tay một cái: “Vừa vặn hợp với con, con dựa vào đầu cũng không thể ăn cơm được.”
Mọi người: “…” Cháu đừng nói ra chứ!
Tiết Minh Dực: “Được, cha sẽ hỏi cho con, tan học có thể tới nhà ăn giúp đỡ.”
Tiểu Lĩnh vẫn chưa biết nỗi vất vả phía sau nhà bếp, trong đầu toàn là bộ dáng phong cách vung dao vèo vèo của đầu bếp, mới hưng phấn đáp: “Vâng.”
Tiết Minh Dực: “Nếu đã muốn học thì phải thấy được chút hiệu quả, không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.”
Bà Tiết lập tức cứu vớt cháu trai: “Ôi, Minh Dực, con xem, sắp tết rồi.”