Chương 801: Tham mưu Tiết dạy con 1
Đừng dày vò cháu trai mẹ, đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sao con có thể thuận theo con trai được?
Tiểu Lĩnh còn đang nói: “Được! Con đảm bảo sẽ học được chút gì đó về nhà, đến lúc đó con chính là đầu bếp của nhà mình.” Bàn tay thành đao của cậu bé chém trái tước phải khoa tay múa chân “vù vù, véo véo.”
Tiết Minh Dực ngược lại cũng không cố ý làm khó cậu bé: “Chỉ giúp đến trước năm mới một ngày thôi là được.”
Hôm nay là mùng tám tháng chạp, kiên trì đến hai mươi hai, mười ngày đã đủ để đứa trẻ học được chút kinh nghiệm.
Đứa nhỏ này không kiên định, hứng thú rộng rãi, đầu óc xoay chuyển nhanh, tay chân lại linh hoạt, thứ gì cũng vừa học là biết, dẫn đến việc cậu bé không đủ chuyên tâm, học hiểu ra được là thế nào đã ném qua một bên, không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Có đôi khi vừa nổi lên hứng thú kiên trì được mười ngày cũng coi như tốt, có đôi khi được dăm ba ngày, thậm chí là một hai ngày.
Lâm Tô Diệp gắp một miếng thịt cừu nướng cho Tiết Minh Dực, rưới gia vị đặt vào trong đĩa của anh, mỉm cười khích lệ.
Cô cười bảo Tiểu Lĩnh: “Tiểu Lĩnh, con phải chăm chỉ học đó, năm mới nhà chúng ta đều dựa vào con thể hiện tài năng.”
Tiểu Lĩnh vẫn chưa phát hiện ra gì, còn đang hả lòng hả dạ: “Mẹ, mẹ đợi đi, năm mới con và bà nội làm trợ thủ, con làm đầu bếp, không thành vấn đề chút nào.”
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé: “Tới nhà bếp hỗ trợ, phải học rửa rau gọt vỏ trước.”
Cầm dao thì em vẫn còn kém một chút.
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, anh không hiểu đâu.”
Đại Quân thì không nói gì, chỉ tặng một ánh mắt trìu mến cho cậu bé.
Khi ăn cơm tối, nhà họ Cố còn có vài người thân nữa tới thăm, ngược lại không phải tới làm loạn mà là tới cửa chúc mừng, khôi phục lại quan hệ. Bọn họ đều biết Cố Mạnh Chiêu tìm được một nữ công an vô cùng hung hãn, nữ công an không những sức lớn mà còn nóng tính, đàn ông tới cửa gây rối đều bị cô ấy đánh cho tơi bời tan tác.
Ngay cả cơm tối bọn họ cũng không dám ăn, tới cửa thăm tình hình và tặng tiền, hy vọng sau này vẫn là thân thích.
“Mạnh Chiêu, chúc mừng cháu, trăm năm hòa hợp nha.”
“Mạnh Chiêu, sinh viên đại học rồi, tiếp tục đọc sách, lợi hại!”
“Cô dâu thật anh khí rạng rỡ, lớn lên còn xinh đẹp!”
Cô út nhìn người ta tới cửa chúc mừng, thế này còn không phải nên thể hiện một chút sao? Cô ấy bưng hộp đựng kẹo tới, vừa cười vừa chào hỏi: “Đều là người thân, mời ăn kẹo.”
Mọi người vội chào hỏi cô ấy, người nào cũng nghiêm chỉnh đứng đắn như học sinh tiểu học.
Cô út: “Đừng ngại, hay là ở lại ăn bữa cơm đã?”
“Không dám không dám!” Còn ăn cơm nữa, bọn họ cũng không muốn tới đồn công an đâu.
Bọn họ tới để khôi phục quan hệ, sau này qua lại từ từ nói chuyện, nào có dám ở lại ăn cơm hôm nay?
Bọn họ để lại tiền mừng, mỗi người nắm vài viên kẹo rồi vội vàng tạm biệt rời đi.
Cô út nói với Cố Mạnh Chiêu: “Người thân nhà các anh cũng thiệt tình, chỉ tặng tiền chứ không ăn cơm.”
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Bọn họ sợ em.”
Cô út: “Sợ em? Bọn họ không giở trò lưu manh vậy em cũng sẽ không đánh bọn họ, còn sợ cái gì?”
Mấy người thân trước đó còn không phải tới giở trò lưu manh hay sao?
Cha Cố và mẹ Cố ở một bên nhìn đều rất vui vẻ.
Mẹ Cố nói với bà Tiết: “Có Minh Xuân đứng ở đây, khí thế rất giống với Minh Dực.”
Cha Cố: “Còn lợi hại hơn Minh Dực một chút ấy chứ.”
Tiết Minh Dực là ăn nói có ý tứ, không giận mà uy, nhưng thật ra anh rất hiền lành, chưa bao giờ từng nặng lời.
Minh Xuân thì lại đánh bọn họ tơi bời hoa lá, không còn dám tới cửa làm loạn nữa, tuy rằng là người thân nhà mình bị đánh nhưng cha Cố vẫn sướng không kiềm được.
Ăn cơm nói chuyện một lúc, Lương Kiếm Vân và Lý Quế Trân tạm biệt, trước khi đi còn mời đám người bà Tiết và Lâm Tô Diệp tới nhà bọn họ làm khách.
Đám người Lâm Tô Diệp ở nhà họ Cố đến khoảng tám giờ cũng tạm biệt và trở về.
Cô út rất tự nhiên cũng đứng dậy đi theo, về nhà.
Cha Cố có hơi thương con trai, đã đăng ký kết hôn rồi sao vợ vẫn không quành vào cửa thế chứ.
Mẹ Cố lại tươi cười hớn hở: “Mạnh Chiêu, cha mẹ còn phải về ủy ban giáo dục làm việc, một mình con ở nhà nhàm chán, cũng đi luôn đi, mang thêm ít quần áo còn thay nữa.”
Cố Mạnh Chiêu: “Vâng ạ.”
Bà Tiết nghe được mà sốt ruột, kéo cánh tay Minh Xuân liếc mắt ra hiệu, kêu cô ấy và Cố Mạnh Chiêu ở bên này.
Cô út: “Mắt bà cụ nhà mẹ bị sao thế? Cứ giật hoài vậy?”
Bà Tiết nhỏ giọng nói: “Con với Mạnh Chiêu đã kết hôn rồi, phải ở chung.”
Cô út: “Anh ấy muốn đi cùng chúng ta mà.”