Chương 802: Tham mưu Tiết dạy con 2
Cô ấy đã quen mỗi ngày tan làm nói chuyện với anh ta một lúc, hoặc là nói với anh ta về vụ án gặp được khi tuần tra, hoặc là kêu anh ta kể chuyện xưa.
Bà Tiết trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp, thật đúng là hoàng đế không gấp thái giám đã lo, một đại thái giám này như cô sao không gấp!
Lâm Tô Diệp lén vui vẻ nhưng lại không quản, tình thú của hai vợ chồng trẻ người ta, một bà cụ như mẹ gấp cái gì? Ai quy định vừa đăng ký kết hôn đã phải ở chung với nhau và sinh em bé? Hai vợ chồng trẻ người ta thích như vậy đó.
Cô rất khen ngợi một điểm này của Cố Mạnh Chiêu, tuy rằng là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại dịu dàng tinh tế, không nôn nóng không hấp tấp, không giống vài người đàn ông đừng nói là đăng ký kết hôn, chỉ vừa xem mắt với bên nữ được hai ngày đã muốn động tay động chân, vừa xác lập quan hệ đã chỉ hận không thể lập tức lên giường.
Cô cảm thấy Cố Mạnh Chiêu rất hưởng thụ cảm giác dạy Minh Xuân yêu đương này.
Trước đây khi chưa đăng ký kết hôn, anh ta còn lo lắng Minh Xuân sẽ thích người khác, lúc này đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng chính thức rồi, anh ta lại không gấp nữa, ngược lại càng có thể từ từ hưởng thụ quá trình yêu đương.
Thế này lãng mạn bao nhiêu!
Minh Xuân thành thật và trung hậu như vậy, chỉ cần một người đàn ông dịu dàng kiên trì lại lãng mạn như Cố Mạnh Chiêu ở bên cô ấy.
Ai nói cô gái không dịu dàng tinh tế không thể hưởng thụ lãng mạn trong tình cảm?
Cô nhìn Tiết Minh Dực bên cạnh mình, anh dùng áo khoác quân bọc Toa Toa đã ngủ say.
Tên đầu gỗ này bây giờ đã học được cách yêu vợ rồi.
Về nhà thu dọn một chút, Cố Mạnh Chiêu đến ký túc xá ở.
Đợi anh ta đi rồi, bà Tiết thì thầm với cô út: “Bây giờ con không còn là cô gái độc thân nữa mà đã là phụ nữ đã kết hôn rồi, con không đi ngủ với chồng con còn ở chung với bọn mẹ làm gì?”
Cô út: “Giường ký túc xá nhỏ bỏ xừ, hai người ngủ không vừa.”
Cô ấy thử rồi, giường nhỏ như vậy một mình nằm còn chật thì thôi.
Bà Tiết: “Hai đứa ngủ đối diện với nhau không phải được rồi sao?”
Cô út: “Ai ngủ để hở như thế?”
Bà Tiết: “Mạnh Chiêu chắc chắn sẽ vui.”
Cô út: “Nhưng con cũng chẳng vui, khe hở đó cho mẹ, mẹ vui lòng ngủ chắc?”
Bà Tiết lại đi thì thầm với Tiết Minh Dực: “Không phải con quen bên hậu cần sao, nói với người ta vài câu, kêu chia nhà cho Minh Xuân sớm một chút đi.”
Đến khi đó cũng không cần nhà bếp, xếp cái lò và giường đôi là xong.
Tiết Minh Dực: “Để con hỏi thử.”
Qua mùng tám chính là tết, ở nông thôn tầm này đã bắt đầu chuẩn bị quà tết, chẳng qua trong thời đại nghèo khó này cũng không có gì để chuẩn bị, cùng lắm chính là trốn ở sau cửa may vá, đẩy cối mà thôi… Ở quân khu không cần tự mình đẩy cối và nhặt củi, bớt được không ít việc.
Lớp học ban đêm của Lâm Tô Diệp cho nghỉ, chỉ cần ban ngày tới thư viện, Cố Mạnh Chiêu cũng gửi sách và bản thảo qua cho Cố Nguyên Hoành, trước năm mới không có công việc gì, chỉ cần đợi qua năm nhập học.
Năm nay Tiết Minh Dực không bận như năm ngoái, cứ cách vài ngày lại có thời gian rảnh rỗi về nhà.
Đại Quân và Toa Toa tan học sẽ về nhà làm bài tập, nghe radio, đánh cờ, Tiểu Lĩnh thì dẫn Lam Hải Quân tới nhà bếp giúp đỡ.
Cả gia đình người bận nhất không ai ngoài hai cô cháu là cô út và Tiểu Lĩnh.
Nhưng Tiểu Lĩnh hối hận rồi!
Đầu bếp cầm dao vung vút vút vút, cầm dao róc xương xoẹt xoẹt xoẹt, cầm dao lớn bổ chát chát chát trong tưởng tượng của cậu bé, ở trong hiện thực chính là mới một ngày gọt vỏ khoai tây ngón tay đã nhăn nheo cả lại.
Trước đó trong nhà một bữa chỉ vài củ khoai tây, cùng lắm cầm mảnh sứ vỡ hoặc thìa để cạo vỏ, nhưng ở nhà ăn quân khu lại là từng chậu từng sọt, khoai tây đều phải gọt vỏ hết.
Có dụng cụ gọt nhưng không biết dùng sẽ gọt mất cả thịt khoai rồi sẽ bị mắng, dùng tốt thì… sao có khả năng đó được!
Tiểu Lĩnh cảm thấy không có khả năng làm tốt được, quá khó gọt.
Khoai tây dúm dó lồi lõm, không dễ ra tay.
Ngay ngày đầu tiên cậu bé đã hối hận rồi, ở nhà ăn ngồi bên cạnh một sọt khoai tây to đó tê cả chân.
Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi ngược lại cũng rất nghĩa khí, qua đây giúp cậu bé, nhưng hai đứa trẻ cũng chưa từng làm việc, còn không bằng cậu bé.