Chương 803: Tham mưu Tiết dạy con 3
Lam Hải Quân vì gọt khoai tây thành hạt đậu nên bị mắng.
Vương Tiểu Lợi chưa gọt được hai củ khoai tây thì đầu ngón tay đã tróc mất miếng da!
Trực tiếp bị đội trưởng đuổi đi, làm loạn!
Đại Quân hoàn toàn không giúp đỡ cậu bé, cho rằng Tiểu Lĩnh nghĩ ra thì tự đi mà làm, mình không cần lãng phí thời gian với em ấy.
Tiểu Lĩnh muốn hối hận, về nhà sẽ không quay trở lại nữa, nhưng nhà ăn người ta không thả người.
Bác đầu bếp ngồi bên cạnh cậu bé than ngắn thở dài: “Ôi, nhà ăn thiếu người quá, mấy ngày nay mệt đến mức tay muốn rụng rời, dọn cơm chậm một phút cũng bị chửi xối xả. Tham mưu Tiết nói tìm được một ngoại viện cho bọn chú, vất vả lắm mới có người tới giúp, nào có thể thả đi được? Tham mưu Tiết cũng không thể nói mà không giữ lời? Các cháu nói xem có đúng không?”
Tội liên đới rõ ràng như thế, bản thân đứa trẻ cũng có thể nghe hiểu được.
Bản thân mất mặt là chuyện nhỏ, làm sao có thể liên lụy đến cha cháu là tham mưu Tiết mất mặt được? Cháu nói xem có đúng không? Cháu chạy như vậy, không tới nữa, bọn chú cũng không thể đi bắt cháu về, nhưng một cán bộ cầm đầu như cha cháu ở đó, không phải sẽ bị người nói hay sao? Bản thân tham mưu Tiết người ta ưu tú tiến bộ, vẫn luôn là tấm gương sáng được người ngưỡng mộ khen ngợi, nếu như vì bị cháu liên lụy mà mất mặt, vậy cháu có thấy xấu hổ không?
Tuy rằng Tiểu Lĩnh không muốn gọt khoai tây nhưng cậu bé không thể hại cha mất mặt, cho nên vì lòng trách nhiệm cậu bé vẫn phải cắn răng cắn cỏ kiên trì, liều mạng gọt khoai tây.
Lam Hải Quân thì lại chấp nhận số phận giúp anh em tốt của mình.
Tiểu Lĩnh cầu Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp lại nói không có cách nào, cậu bé kêu Đại Quân giúp nghĩ cách, Đại Quân lại kêu cậu bé ngoan ngoãn chịu đựng đến ngày, cậu bé tìm Cố Mạnh Chiêu, ý của Cố Mạnh Chiêu là cậu bé có thể xin cha mình, nếu cha đồng ý vậy cậu bé không cần tới nữa.
Kết quả sống một ngày bằng một năm, ba ngày trôi qua cuối cùng cũng đợi được Tiết Minh Dực về, Tiểu Lĩnh hào hứng xin anh không cần tới nhà bếp làm công nữa.
Tiết Minh Dực lại không dễ nói chuyện như vậy nhưng cũng không phê bình cậu bé, càng không cần uy hiếp đánh mông, chỉ là nói một câu đơn giản sáng tỏ “là đàn ông phải biết giữ lời, cha nói với nhà bếp, con không tới vậy phải là cha tới.”
Sao có khả năng để cha đi được?
Lời này còn tàn nhẫn hơn bác đầu bếp nói.
Vì thế Tiểu Lĩnh có hối hận đến đâu cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì, ai kêu mình… thần kinh đâu!
Nhà bếp cũng không chiều cậu bé, vì Tiết Minh Dực nói cậu bé tới để giúp đỡ, phải chia việc cho một mình cậu bé làm, cho nên gọt vỏ khoai tây là làm thật, không thể lén lười.
Đương nhiên động tác của cậu bé chậm, hôm ấy gọt vỏ số khoai tây hiện có không hết, chỉ đành kêu cậu bé gọt xong ngâm nước, ngày thứ hai mang đi phơi nắng.
Cho nên mỗi ngày Tiểu Lĩnh về một muộn hơn, có ngày lại đến chín rưỡi mới về nhà!
Về nhà còn phải làm bài tập!
Thế này bà Tiết còn có thể chịu được sao?
Bà ta nói với Lâm Tô Diệp: “Tôi đi giúp cháu trai gọt vỏ khoai tây không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Tô Diệp: “Đương nhiên không thành vấn đề, đây là chuyện của nó, mẹ giúp nó còn ra thể thống gì nữa? Nó còn nhỏ như vậy, cuộc đời vẫn còn dài, lẽ nào mẹ có thể giúp nó mãi?”
Bà Tiết không phục: “Đứa trẻ này đã có đủ lòng trách nhiệm rồi, không muốn đi lại sợ làm cha nó mất mặt, kiên trì biết bao nhiêu.”
Bà Tiết cảm thấy cho dù Tiểu Lĩnh sống chết không chịu đi gọt khoai tây thì Tiết Minh Dực cũng sẽ không vì chuyện này mà đánh con, cho nên Tiểu Lĩnh không phải sợ bị đánh đòn mà là thật sự có lòng trách nhiệm.
Lâm Tô Diệp: “Cái đó không phải nên có hay sao? Dù sao nếu như mẹ đi giúp, vậy hai người các mẹ sẽ bận đến đêm ba mươi đấy.”
Cô cảm thấy Tiểu Lĩnh hoặc là học được cách kiên trì, hoặc là học được cách suy nghĩ lựa chọn, người khác thay thế cũng vô dụng.
Bà Tiết dằn lòng nhịn xuống, không đi giúp nữa, nhưng khó tránh khỏi buồn bực trong lòng, bản thân cũng ở nhà gọt khoai tây, đặc biệt đợi đến khi Lâm Tô Diệp hỏi tới sẽ than ngắn thở dài: “Ôi, khoai tây thật là đồ tốt.”