Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 804 - Chương 804. Tham Mưu Tiết Dạy Con 4

Chương 804. Tham mưu Tiết dạy con 4 Chương 804. Tham mưu Tiết dạy con 4

Chương 804: Tham mưu Tiết dạy con 4

Bữa nào bà ta cũng làm khoai tây cho cả nhà, khoai tây thái miếng đem ninh, khoai tây sợi xào, khoai tây thái lát xào, khoai tây nghiền, khoai tây hấp…

Liền tù tì mấy ngày cho đám người Lâm Tô Diệp ăn đến mức nghe thấy khoai tây đã muốn nôn, cuối cùng cô út thà rằng ăn cơm ở đơn vị mới về nhà, Lâm Tô Diệp và Cố Mạnh Chiêu đi tới nhà ăn mua đồ ăn cũng không chịu ăn khoai tây của bà Tiết.

Ngày đó, bảy giờ hơn tối Tiết Minh Dực về nhà, phát hiện Cố Mạnh Chiêu và Đại Quân đang đánh cờ, Toa Toa và Lâm Tô Diệp đang ở đó vẽ tranh.

Bà Tiết nói là nghe radio nhưng lại đang than ngắn thở dài, bà ta liếc mắt nhìn con trai và con dâu đang nói chuyện: “Có mấy người thật không biết nói lý, con gái thì sao cũng được nhưng đến phiên con trai lại không thể sai dù chỉ một chút, ai lại không có lúc vui vẻ mạnh miệng?” Bà ta nói với Cố Mạnh Chiêu với vẻ kỳ quái: “Mạnh Chiêu, sau này con sẽ phát hiện ra trong căn nhà này con cũng không có địa vị.”

Cố Mạnh Chiêu ăn vài viên cờ của Đại Quân, cười đáp: “Mẹ, không sao, con không cần địa vị.”

Bà Tiết: “…” Con không cần giác ngộ cao như vậy đâu!

Lâm Tô Diệp hỏi Tiết Minh Dực: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Tiết Minh Dực: “Anh tới nhà ăn xem thuận tiện ăn một chút là được.”

Toa Toa lập tức quay người duỗi tay với Tiết Minh Dực: “Cha.”

Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan, vẽ xong nên đi ngủ rồi.”

Toa Toa: “Con muốn chơi với cha.”

Tiết Minh Dực bế cô bé lên: “Không sao, anh dẫn con bé ra ngoài đi dạo.”

Toa Toa mặc áo khoác màu hồng xinh đẹp của mình theo cha ra ngoài.

Trong nhà, Cố Mạnh Chiêu đang đánh cờ với Đại Quân nhìn đồng hồ, Minh Xuân vẫn chưa về, gần cuối năm cô ấy lại càng bận hơn.

Đại Quân thấy anh ta có hơi không yên lòng mới nói: “Chú, vậy chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi.”

Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Đại Quân thật hiểu ý người, đi nào.”

Bà Tiết: “Đại Quân, cháu đi xem Tiểu Lĩnh đi.”

Tiết Minh Dực qua đó, nói không chừng còn ép cháu trai mình gọt khoai tây đến thế nào nữa, ôi, đứa trẻ đáng thương, sao luôn tự làm khổ mình thế? Cháu với Đại Quân là anh em song sinh nhưng sao cháu không học được một chút tâm nhãn nào vậy?

Tiết Minh Dực bế Toa Toa đi vào nhà ăn, lúc này vẫn còn người tới gọi cơm, trong nhà bếp vẫn rất bận rộn.

Nhìn thấy anh bế con gái qua đây, mọi người tới tấp chào hỏi.

Tiết Minh Dực hơi gật đầu, đi vào sau bếp, anh vẫy tay với mọi người ý bảo bọn họ tự làm việc mà không cần để ý đến anh.

Anh bế Toa Toa đứng một bên, nhìn Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân mang tạp dề, ngồi trên ghế nhỏ, đang gọt vỏ khoai tây.

Lam Hải Quân đang thở dài: “Còn vài ngày nữa là tết rồi thì phải?”

Tiểu Lĩnh cũng thở dài: “Gần đây tớ không để ý thời gian, phiền lòng lắm, mấy ngày này cuối cùng tớ cũng được trải nghiệm cái gì gọi là một ngày sống bằng một năm rồi.”

Trước đây cậu bé luôn mong đến kỳ nghỉ và tết, lúc này chỉ toàn là sự dày vò, trong mắt và trong đầu rặt toàn là khoai tây, sao khoai tây này… lại khó hầu hạ đến vậy?

Cậu bé chỉ muốn học bản lĩnh của đầu bếp chứ không muốn học bản lĩnh gọt khoai tây!

Đầu bếp ở nhà ăn đó nào có ai gọt khoai tây đâu?

Bọn họ chắc chắn đang lừa cậu bé!

Cậu bé không phục!

Lam Hải Quân: “Tiết Vân Lĩnh, cậu có phát hiện ra không, hôm nay cậu gọt vỏ khoai tây có tiến bộ rồi.”

Tiểu Lĩnh nhìn: “Có sao?”

Lam Hải Quân: “Ngày đầu tiên cậu gọt khoai tây to bằng nắm tay thành quả táo tàu, nhưng hôm nay…” Cậu bé quan sát một chút, ít nhất vẫn cỡ quả trứng gà đấy.

Tiểu Lĩnh cười khà khà: “Thật này.”

Toa Toa ngồi trong lòng cha bật cười ha ha: “Dì Lưu nói cũng may có hai đứa các anh, heo nuôi trong trang trại đều béo lên một vòng!”

Ăn vỏ khoai tây đó mà.

Hai đứa trẻ quay đầu nhìn thấy Tiết Minh Dực, lập tức đứng dậy chào hỏi.

Tiết Minh Dực: “Không sao, tiếp tục đi.”

Anh bế Toa Toa ngồi một bên nhìn hai đứa trẻ làm việc, đứa nào cũng dồn sức mang theo cơn giận như có thù với khoai tây.

Anh hỏi Tiểu Lĩnh: “Không phục sao?”

Tiểu Lĩnh cong môi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không ạ, chỉ là không hiểu cho lắm thôi ạ.”

Tiết Minh Dực: “Không có đầu bếp nào là trời sinh mà đều là luyện từng chút một. Con bắn ná thun giỏi cũng là do cần mẫn luyện tập chứ không phải sinh ra đã lợi hại như thế.”

Tiểu Lĩnh nói không phải không phục, lại đáp: “Nhưng con cũng không thấy đầu bếp gọt khoai tây cả.”

Tiết Minh Dực không khỏi bật cười: “Bây giờ cha cũng không cần đích thân đi thăm dò địa hình, đánh nhau với chiến sĩ trong nước bùn, thậm chí cũng không cần tập thể dục buổi sáng, nhưng con nói xem, không phải cha cũng đi lên từ tân binh hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment