Chương 80: Căng thẳng
Lâm Tô Diệp sắp xếp cho con gái xong, khi đứng thẳng lưng lại đụng vào trong lòng anh. Anh ôm cả vợ lẫn con gái lên giường, một đôi bàn tay như vậy mở ra che ở phía sau cô, lúc này thấy cô dựa qua lại thu hai cánh tay vào ôm cô.
Lâm Tô Diệp thuận thế được làn khí dương cương mát lạnh bao phủ khiến cô không khỏi khẩn trương hẳn lên.
Tuy rằng đã kết hôn tám năm, thời gian hai người ở chung cũng không nhiều cho lắm, lần nào cô cũng đều thấy hơi căng thẳng.
Anh ở bộ đội cấm dục quá lâu, mỗi lần về nhà đều rất đáng sợ, ban ngày trông thấy là một người nghiêm túc đoan trang, không thích nói chuyện chỉ thích yên tĩnh, buổi tối lại quấn lấy cô, chỉ ngóng trông anh mau chóng quay về bộ đội.
Có lẽ hai người bắt đầu cũng không bình thường cho lắm cho nên khi ở chung rồi có hơi không được tự nhiên.
Năm đó Lâm Tô Diệp xem mắt khó khăn, cô biết tình hình của mình cũng biết rất rõ muốn gả cho người thế nào, không thể gả cho người có gia cảnh kém không thể nuôi được cô, cũng không thể cả đời ở nhà mẹ đẻ không gả đi được, vì chung quy các anh đều phải kết hôn, không có khả năng nuôi cô cả đời.
Mới đầu cô rất hài lòng về Liên Thắng Lợi, cha mẹ anh ta đều có công việc, tiền lương một tháng của anh ta cũng ba mươi mấy đồng, sau khi kết hôn cô còn có thể tiếp nhận công việc của mẹ chồng hoặc là cha chồng, cũng có được một công việc nào đó.
Nhưng ai ngờ nhà Lâm Uyển Lệ lại dùng quan hệ ngáng chân giữa đường, nhà Liên Thắng Lợi cũng đổi chủ ý.
Khi ấy Lâm Tô Diệp rất khó chịu, không phải tiếc Liên Thắng Lợi mà là tiếc điều kiện như vậy, nhưng không muốn cha mẹ lo lắng nên cô vẫn tỏ vẻ cũ không đi thì mới không tới.
Mùa xuân sang năm cô đi tới công xã mua dây lại ở nơi đó gặp được Tiết Minh Dực, nghe một người chị quen biết anh giới thiệu, nói anh là doanh trưởng, tương lai cực tốt, chưa đến vài tháng có thể thăng cấp thành đoàn trưởng. Bây giờ một tháng tiền lương đến mấy chục đồng còn có các loại trợ cấp khác nhau, mấu chốt là chàng trai này vẫn chưa kết hôn, ở nhà đang định cho xem mắt.
Lâm Tô Diệp động lòng mới lén lút đi theo anh, muốn tìm cơ hội ở riêng nói với anh vài câu, nào có biết anh quá lợi hại, chưa đi được bao xa đã cắt đuôi cô.
Cô không có cách nào khác cuối cùng chỉ có thể về nhà.
Cô tham bớt việc mới chọn đường nhỏ mà đi, phải băng qua một con sông, mặt sông đầu xuân băng tan không thể trực tiếp đi trên mặt băng nên cô giẫm lên tảng đá to ở giữa đi qua sông, kết quả đá kết băng trơn trượt khiến cô ngã xuống sông.
Nước sông không sâu, ngã xuống cũng không thể chìm chết được, nhưng thời tiết mùa xuân nước sông lạnh, cô mặc quần bông áo bông vừa ngã xuống, nước lạnh buốt đã ngấm vào trong áo bông, sức cô lại nhỏ hoàn toàn không bò lên được.
Vào thời khắc nguy hiểm, Tiết Minh Dực đã cứu cô.
Cô đã bị đông cứng không đứng dậy được, anh nói một tiếng đắc tội lại bế cô lên tìm một cái chòi coi hoa màu, rồi tìm một ít củi khô nhóm một đống lửa to kêu cô cởi quần áo ra hơ.
Còn anh lại trực tiếp ở bên ngoài chòi.
Vì anh là quân nhân nên cô hoàn toàn tin tưởng anh, không hề cảm thấy nguy hiểm một chút nào cả. Cô mời anh vào trong cùng sưởi ấm nhưng anh lại trực tiếp từ chối, khi ấy anh cởi quần bông, áo bông nên cũng không ướt như vậy.
Đợi cô hong quần áo gần khô đã vội vàng mặc vào, lại kêu anh vào trong chòi nói chuyện nhưng anh chỉ đứng ở cửa, vẫn không chịu vào như cũ.
Đó chính là lần đầu tiên trong đời này cô có dũng khí như vậy, chủ động giới thiệu tình hình đặc biệt của mình, hỏi anh có bằng lòng kết hôn với cô hay không.
Cô biết mình mang cảm giác may mắn trong lòng, hy vọng anh sẽ vì cô xinh đẹp mà lấy cô.
Khi ấy anh nhìn cô, một đôi mắt đen đó ánh lên tia lửa vô cùng sáng ngời.
Anh đáp: “Tôi đã cứu rất nhiều người, em không cần phải có áp lực nam nữ khác biệt gì đó.”
Cô nghĩ ngợi anh đã cứu nhiều người như vậy chắc chắn cũng có người lấy thân báo đáp nhưng bị anh từ chối. Anh không trực tiếp từ chối mình mà lại nói như vậy, vậy đó không phải vẫn còn hy vọng hay sao? Cô lấy hết toàn bộ dũng khí hỏi một lần: “Em không có áp lực, em chỉ muốn… kết hôn với anh, anh có bằng lòng không?”
Cô dùng hết toàn bộ dũng khí của mình nói loại lời như vậy với một người xa lạ, tuy rằng cô ngẩng đầu nhưng đôi mắt lại nhìn vào đống lửa chứ không dám nhìn anh, còn chưa đợi được câu trả lời của anh đã muốn rời đi.
Ngay khi cô đang định đứng dậy đột nhiên anh trả lời, âm thanh trầm thấp đẹp đẽ rơi vào bên lỗ tai cô thật khiến người say mềm.
Anh đáp: “Được.”