Chương 79: Bây giờ không được
Khi cha chồng qua đời, cả người bà Tiết hoảng hốt hoang mang, xem chừng cũng sắp không được nữa.
Lâm Tô Diệp nói để bà ta quản tiền quản nhà, cả nhà đều dựa vào bà ta tiêu tiền ăn cơm, giúp bà ta xốc lại tinh thần từ từ chăm sóc hai đứa cháu trai.
Vì hai đứa cháu trai đều ở ngay trước mắt, Tiểu Lĩnh lại biết đùa vui ồn ào, bà Tiết chưa đến vài ngày cũng vui vẻ trở lại, cầm tiền bắt đầu hưởng thụ phong thái chủ nhà mà bà ta tha thiết mơ ước.
Mới đầu còn được, nhưng sau này bị người tâng bốc lại càng bành trướng hơn, cả người trực tiếp lâng lâng.
Tiền trong nhà chia thành mấy phần, mua khẩu phần lương cho cả gia đình, mua vật dụng hàng ngày, nhân tình qua lại và dự phòng tình huống bất ngờ, phần còn thừa cũng đủ dư dả.
Phần tiền dư dả này bà Tiết lại vô cùng hào phóng.
Trước đây bản thân Lâm Tô Diệp cũng không có ý thức cất tiền, cảm thấy dù sao cũng không tiêu hết được, mẹ chồng tiêu xài phần tiền dư cũng không sao cả, dù sao tuổi tác của bà ta cũng lớn như vậy rồi, cũng không biết sống được mấy năm, để bà ta sung sướng một chút cũng không cần thiết phải quản nhiều.
Nhưng bây giờ thì không được.
Biết tương lai rồi, đến lúc đó tất cả đều dựa vào tiền để nói, có tiền thì vào thành phố tìm công việc tốt, làm ăn buôn bán, không có tiền thì nửa bước cũng khó khăn.
Cô phải đưa ra tính toán cho tương lai!
Còn nữa, trong mơ cơ thể của mẹ chồng rất tốt, cuối cùng cũng vì chịu đả kích mới bệnh không dậy nổi, nếu như hai đứa cháu trai yên ổn thì đảm bảo bà ta sẽ sống lâu trăm tuổi.
Lâm Tô Diệp muốn giành quyền quản lý tiền bạc của mẹ chồng hiển nhiên phải có sự ủng hộ của Tiết Minh Dực.
Một đôi mắt đẹp long lanh của cô vụt sáng, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Tiết Minh Dực để quan sát vẻ mặt của anh: “Cha sắp nhỏ, anh nói xem sau này nhà mình do em quản tiền, có được không?”
Tiết Minh Dực hơi ngạc nhiên, anh không coi trọng tiền bạc và trước đây vợ anh cũng như thế.
Nhưng lúc này cô lại khác, bắt đầu mê tiền lại còn muốn làm chủ nhà quản lý tiền.
Nghĩ đến mẹ nói cô đi học cùng hai đứa con trai trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh cô ngồi trong lớp học giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe giảng.
Cũng rất… đáng yêu đấy chứ.
Trong lòng anh lập tức ngứa ngáy, theo bản năng siết chặt ngón tay.
Lúc này trong nhà yên tĩnh không có người, liệu có thể…
Lâm Tô Diệp thấy anh không nói gì cả làm trong lòng còn hơi thấp thỏm, có phải anh tức giận vì cô hung dữ trong điện thoại, lừa anh nói mình gãy chân nên bây giờ cố tình không trả lời đấy chứ?
Cô liếm môi, vừa định nói chuyện nào ra chuyện đấy, anh không thể lấy việc công trả thù riêng được.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, anh lại cúi đầu hôn xuống.
Lâm Tô Diệp: “!”
Giữa ban ngày ban mặt thế này!
Giữa ban ngày ban mặt anh đã rất kiềm chế rồi đấy, chỉ hôn một cái đã tách ra ngay, lại nhìn chăm chú vào đôi mắt lóng lánh nước sáng ngời của vợ, cúi đầu khàn giọng đáp: “Được.”
Lâm Tô Diệp đỏ mặt dữ dội, vội vàng dời tầm nhìn đi.
Toa Toa vốn ngồi xổm chơi trên mặt đất vung nắm tay nhỏ, trừng mắt nhìn Tiết Minh Dực với vẻ hung dữ, giậm chân: “Hừ!”
Tiết Minh Dực: “…” Quên mất còn đứa nhỏ này nữa.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, mau chóng ôm con gái lên: “Bé ngoan, nên đi ngủ rồi.”
Toa Toa lập tức nghe lời ngồi trong lòng mẹ, cô bé vốn mệt mỏi mới muốn tìm mẹ, kết quả lại nhìn thấy người đàn ông này cắn mẹ.
Hừ! Cô bé lại trừng mắt nhìn Tiết Minh Dực, sau đó giơ bàn tay nhỏ xoa môi Lâm Tô Diệp: “Phù phù.”
Mặt của Lâm Tô Diệp lập tức đỏ như ráng chiều, vội vàng lầm bầm nhạc thiếu nhi dỗ con gái ngủ.
Toa Toa chui vào trong cái ôm mềm mại của mẹ, rất nhanh đã mí trên mí dưới đã đánh nhau.
Tiết Minh Dực sợ Lâm Tô Diệp mệt: “Để anh ôm con lên giường ngủ cho.”
Toa Toa bị giọng nói trầm thấp bằng phẳng của anh dọa cho giật mình, giọng nói này đối với cô bé mà nói quá xa lạ, vừa không để ý một cái đã cho rằng là người lạ, sợ anh tới giành mẹ mới lập tức dùng bàn tay nhỏ ôm chặt mẹ không buông.
Lâm Tô Diệp: “Cứ để em đi.”
Tiết Minh Dực đỡ cô đứng dậy.
Lâm Tô Diệp ngâm nga vài câu hát, Toa Toa đã ngủ say.
Cô chỉ huy Tiết Minh Dực rải chăn lót rồi lại phủ một miếng vải giấy dầu màu nâu phòng ngừa tè dầm.
Bình thường Toa Toa đều tự mình nằm vào chăn mà không cần Lâm Tô Diệp bế, lúc này cô bé ngủ rồi, vậy mà cô lại có hơi không bế nổi, khi lên giường phải dừng một lúc.
Tiết Minh Dực vội vàng duỗi tay đỡ cô và con, trực tiếp ôm cả hai mẹ con đặt lên giường, giọng nói trầm thấp của anh lộ ra vẻ lo lắng: “Cẩn thận.”
Lâm Tô Diệp cũng tự dọa mình đổ mồ hôi: “Con lớn rồi, không bế nổi nữa.”
Cô vốn sức đã yếu, đây cũng chỉ là bế con của mình còn nếu là một túi lương thực như vậy cô cũng không khiêng nổi.