Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78. Cô Muốn Cướp Quyền Quản Lý Tiền Của Mẹ Chồng

Chương 78. Cô muốn cướp quyền quản lý tiền của mẹ chồng Chương 78. Cô muốn cướp quyền quản lý tiền của mẹ chồng

Chương 78: Cô muốn cướp quyền quản lý tiền của mẹ chồng

Hai vợ chồng anh ba Tiết tham ăn lười làm, cả ngày chỉ muốn mượn danh nghĩa của phòng cả phòng hai để chiếm tài sản. Trước đây khi chưa chia nhà còn ở chung, một tháng anh hai làm được nhiều tiền như thế, hai vợ chồng anh ta cũng có thể tiêu vài đồng. Bây giờ chia nhà rồi, anh ta chỉ có thể than nghèo kể khổ với mẹ đòi ít trứng gà với lương thực tinh ăn, mẹ cùng lắm cho một đồng tám hào, coi anh ta như đứa trẻ mà phát cho.

Tống Ái Hoa vẫn luôn cảm thấy Lâm Tô Diệp có ý xấu xúi giục cha chồng chia nhà, không cho phòng ba ăn bám Tiết Minh Dực, hại cuộc sống của bọn họ vô cùng khó khăn thế này.

Cô ta cảm thấy Tiết Minh Dực là một phần của nhà họ Tiết, anh đi làm lính, trong nhà đều dựa vào anh cả và anh ba chống đỡ, vậy anh kiếm được tiền đương nhiên cũng phải chia cho phòng ba tiêu, dựa vào cái gì một mình Lâm Tô Diệp cô độc chiếm hết?

Cô ta luôn trông mong Tiết Minh Dực ly hôn với Lâm Tô Diệp rồi cô ta sẽ giới thiệu một người chị hai mới hào phóng và lương thiện hơn, đến khi đó mối quan hệ của hai nhà tốt, bọn họ cũng có thể tiêu được tiền của Tiết Minh Dực.

Gần đây Lâm Tô Diệp gây sự, chuyện đều truyền đi khắp toàn đại đội, Tống Ái Hoa khẳng định Tiết Minh Dực chắc chắn sẽ về ly hôn cho nên mới kêu chồng lén đi nhìn trộm.

Vốn cho rằng Tiết Minh Dực về nhà sẽ dạy dỗ Lâm Tô Diệp, nào biết không những không dạy dỗ mà còn che chở.

Thật khiến người tức chết đi được!

Bọn họ ở đây tính toán tiền của Tiết Minh Dực nhưng lại không biết bây giờ Lâm Tô Diệp đã tham tiền hơn bất cứ người nào, cô quả quyết không cho phép bất cứ một ai tính toán một xu tiền nào của nhà mình.

Mẹ chồng cáo trạng cô với Tiết Minh Dực, vậy cô cũng sẽ học theo cáo trạng mẹ chồng với anh.

Cô muốn cướp quyền quản lý tiền của mẹ chồng!

Cô cho Toa Toa ăn mì rồi lại kéo vài cành cỏ đan vòng tay cho Toa Toa, nhìn Tiết Minh Dực thu dọn bàn cơm, rửa nồi rửa bát, nghĩ ngợi xem nên mở miệng với anh thế nào.

Động tác của Tiết Minh Dực vừa nhanh vừa nhẹ, thu dọn lưu loát, cầm khăn lau dọn sạch bàn cơm rồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh nhìn Lâm Tô Diệp: “Nói đi.”

Lâm Tô Diệp: “Hả?”

Tiết Minh Dực: “Em nhìn anh nửa ngày không phải có lời muốn nói sao?”

Anh đã sớm để ý thấy cô nhìn anh với vẻ muốn nói lại thôi, nếu anh không chủ động, chắc tám phần cô không biết nên mở miệng thế nào.

Lâm Tô Diệp mím môi, có hơi khó mở lời.

Cô trực tiếp nói với anh cách xa Lâm Uyển Tinh một chút sao?

Hay là nói thẳng tiền anh cho cô ta mượn đòi về hết đi, thật ra Lâm Uyển Tinh có tiền nhưng không trả sao?

Vậy chắc chắn không được.

Cô nói chuyện của mẹ chồng trước: “Qua hai năm nữa, nếu cô út có đối tượng thích hợp sẽ phải kết hôn, ba đứa trẻ cũng lớn rồi, đi học, mặc quần áo ăn cơm, chi tiêu cũng nhiều.”

Tiết Minh Dực: “Tiền không đủ tiêu sao?”

Lâm Tô Diệp vừa định nói đủ, nhưng lại chơi trò tâm kế, thuận tiện kín đáo nói với anh: “Trước mắt đủ nhưng sau này chắc chắn không đủ, mẹ chúng ta mềm lòng, luôn ngại mặt mũi mới cho người ta mượn tiền.” Cô nhìn chằm chằm vào Tiết Minh Dực, có ý ám chỉ: “Bản thân chúng ta còn phải nuôi mẹ già và các con, làm sao có thể luôn cho người khác mượn tiền được?”

Nếu là cấp cứu cũng được thôi, cho mượn rồi dù khó khăn bao nhiêu cũng sẽ từ từ trả.

Nhưng có vài người rõ ràng tới để tống tiền.

Người thân nhà mẹ chồng, các chị em dâu nhà mình, còn có chú ba quen dùng lời đường mật dụ dỗ, một lần không đủ nhưng năm rộng tháng dài người mượn nhiều thêm vậy cũng không ít nữa. Cho dù cô không muốn cho nhưng bị người ép buộc vài câu, ngại thể diện cũng sẽ cho thôi, cuối cùng số tiền này hơn nửa đều bay mất, người trả lại rất ít.

Trước kia cô chỉ nói chuyện một cách uyển chuyển, nhưng bà Tiết lại bảo quy tắc từ xưa đến nay chính là mẹ chồng làm chủ nhà, mình vẫn chưa chết đừng hòng có người nào nhớ thương quyền làm chủ của bà ta.

Thật ra Tiết Minh Dực kiếm được nhiều tiền, tiền mà anh gửi về đủ cho bọn họ sống rất tốt ở nông thôn, hoàn toàn không tiêu hết được.

Lúc trước khi cha chồng còn sống, tiền trong nhà đều do ông cụ quản, cha chồng chăm chỉ tiết kiệm chưa bao giờ tiêu xài lung tung. Tiền mà Tiết Minh Dực gửi về ông cụ cất đi một nửa, cho Lâm Tô Diệp một nửa, đương nhiên cũng cho bạn già mấy đồng cầm trong người nhưng trên cơ bản đều bị chú ba lừa mất.

Sau này chia nhà, phòng cả và phòng ba vẫn luôn nhớ thương tiền tiết kiệm, cha chồng lại nói tiền tiết kiệm đều là Tiết Minh Dực kiếm được sẽ lấy ra xây nhà mới cho phòng hai, hai vợ chồng già dẫn Minh Xuân ở chung với phòng hai, còn phòng cả và phòng ba ở nhà cũ ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment