Chương 827: Hòa thuận, dạy con gái 4
Tiết Minh Dực nghiêng người hôn lên vành tai Lâm Tô Diệp.
Toa Toa ngẩng gương mặt nhỏ lên: “Cha ơi thơm thơm.”
Tiết Minh Dực: “Con là bé gái, cha không thể thơm.”
Toa Toa cười khanh khách: “Chỉ thơm mẹ thôi ạ?”
Tiết Minh Dực: “Ừm.”
Toa Toa thơm Lâm Tô Diệp: “Con cũng thơm mẹ.”
Lâm Tô Diệp nói với Toa Toa đừng để người khác tùy tiện thơm mình.
Toa Toa lớn lên xinh xắn đáng yêu, ở bên ngoài rất được hoan nghênh, luôn có bé trai hoặc người lớn thích bế cô bé và thơm cô bé.
Trước đây ba bốn tuổi còn được nhưng bây giờ đã sáu tuổi rồi, phải dạy cô bé khái niệm nam nữ khác biệt.
Toa Toa gật đầu: “Con sẽ không cho người khác tùy tiện hôn, đặc biệt là người lớn lên không ưa nhìn.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Toa Toa còn dặn dò Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, mẹ lớn lên cũng ưa nhìn như vậy, chắc chắn có rất nhiều người muốn thơm mẹ, mẹ không thể để người khác thơm đó.”
Lâm Tô Diệp vội đáp: “Người lớn sẽ không thơm tới thơm lui như vậy, chỉ có vợ chồng mới được thôi.”
Toa Toa: “Vậy sao thầy Lưu đã thơm cô Vu còn hôn môi cô Triệu nữa ạ?”
Lâm Tô Diệp: “?”
Cô vội vàng dậy mặc quần áo, định từ từ hỏi Toa Toa đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Vu Tuệ Mẫn tới trường đại học tỉnh, lớp bốn đã đổi giáo viên chủ nhiệm, là bạn trai của cô ta Lưu Ngạn. Lâm Tô Diệp đi họp phụ huynh đã từng gặp, là một người nhã nhặn lịch sự có hơi đẹp trai, làm người ôn hòa, trông cũng rất có chừng mực.
Hai người họ trông rất xứng đôi, tình cảm cũng không tồi, vốn nói năm nay sẽ kết hôn nhưng sao Lưu Ngạn còn bắt cá hai tay nữa?
Sẽ không phải là Toa Toa nhìn lầm chứ?
Lâm Tô Diệp hỏi: “Toa Toa, cô Triệu là cô nào vậy?”
Toa Toa: “Giáo viên âm nhạc đó ạ, cô ấy hát êm tai lắm, còn biết đánh đàn nữa cơ.”
Lâm Tô Diệp dặn dò Toa Toa đừng nói với người khác, càng đừng để thầy Lưu biết cô bé đã nhìn thấy gì.
Toa Toa: “Mẹ ơi, bọn họ không đúng sao ạ?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Phỏng chừng bọn họ đang tập diễn kịch nhưng chắc chắn không đúng, vì thầy Lưu là đối tượng của cô Vu, không nên thơm người khác.
Toa Toa bắt được trọng điểm, nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta có nên nói với cô Vu không ạ?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ sẽ tới nói với cô Vu, con cứ coi như không biết, được không?”
Toa Toa: “Được ạ, mẹ, đột nhiên con không thích thầy Lưu và cô Triệu nữa rồi thì phải?”
Vốn cô bé vẫn rất thích thầy Lưu và cô Triệu.
Lâm Tô Diệp nhìn Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực: “Vẫn nên để con bé tới lớp mầm học một năm đi.”
Một đứa trẻ đi học lớp bốn với các anh trai, cho dù đầu óc theo kịp nhưng thể lực cũng không theo kịp, khi lên lớp luôn phải ra ngoài nghỉ ngơi hoạt động.
Cô bé lớn rồi cũng không thể ngoan ngoãn ngồi yên được như lúc nhỏ, chắc chắn phải đi loanh quanh.
Có đôi khi trẻ con không được người lớn để ý luôn có thể phát hiện ra vài bí mật hoặc rắc rối không muốn người biết, cũng không phải chuyện tốt đối với con.
Lâm Tô Diệp nhân cơ hội bàn bạc với Toa Toa, không bằng tới lớp mầm chơi một đợt, kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ cùng hiệu trưởng Nghiêm, còn có thể nhận phần thưởng, không cần luôn ngồi trong phòng học chịu mệt nữa.
Toa Toa nghĩ ngợi một lúc: “Cũng được ạ, mẹ ơi, mẹ phải từ từ an ủi cô Vu nhé, con rất thích cô Vu.”
Nếu cha thơm dì khác mẹ chắc chắn sẽ rất đau lòng, vậy thầy Lưu thơm cô giáo khác, cô Vu chắc chắn cũng sẽ rất buồn.
Vốn Lâm Tô Diệp khuyên Toa Toa đi tới lớp mầm nhưng cô bé vẫn luôn không chịu, cô bé không yên tâm về hai anh trai, chỉ sợ bọn họ không ngoan sẽ chọc mẹ giận, cô bé phải luôn trông chừng.
Lúc này vì không thích thầy Lưu và cô Triệu nên Toa Toa đã đồng ý tới lớp mầm.
Ăn xong bữa sáng, Tiết Minh Dực đi tới bộ quân sự, Lâm Tô Diệp cùng các con ra ngoài.
Tiểu Lĩnh nghe nói Toa Toa phải tới lớp mầm lại mừng rỡ nhảy cẫng lên chúc mừng, giám sát viên nhỏ cuối cùng cũng bị điều đi rồi, ha ha.
Đại Quân: “Vậy tan học bọn anh đi đón em, em ở trong vườn trường đợi nhé.”
Lúc này, trẻ con đều phải thuận theo giờ làm việc của cha mẹ đặc biệt là mẫu giáo, sau ba rưỡi có thể đón về nhà, muộn hơn có thể đợi đến năm rưỡi.
Toa Toa: “Vâng.”
Cô bé còn dặn dò Tiểu Lĩnh: “Anh hai, anh phải ngoan đó, bằng không cẩn thận mông nở hoa.”
Tiểu Lĩnh đảo trắng mắt nhìn cô bé: “Có Đại Quân rồi, anh dám không ngoan sao?”
Không chỉ không cho lên lớp xoay bút mà còn muốn giải tán với cậu bé nữa.
Lâm Tô Diệp đưa Toa Toa đến lớp mầm lại đặt biệt đi chào hỏi hiệu trưởng Nghiêm một tiếng.