Chương 826: Hòa thuận, dạy con gái 3
Đôi mắt của Tiểu Lĩnh lấp lánh: “Oa, là dao gấp mà bác đầu bếp nói đây mà!”
Dao gấp, dao vung… đủ loại cách gọi, hình thái khác nhau, ngoại hình tương tự.
Nhưng dao nhỏ này chưa được mài lưỡi.
Cậu bé không nhịn được móc một con khác ra, bộ dáng và hình thức giống con này chỉ là đã được mài sắc.
Trên thân con dao nhỏ đó có rãnh máu nhỏ và răng cưa, trên thân dao còn có hoa văn màu tối.
Đại Quân ở bên cạnh liếc mắt nhìn rồi lại nhìn thêm.
Tiết Minh Dực: “Dao chưa mài cho con chơi, cái mài rồi Đại Quân cầm đi.”
Đại Quân chín chắn bình tĩnh, chưa từng thích khoe khoang oai phong, có dao nhỏ cũng sẽ quý trọng, không lấy ra thể hiện.
Đại Quân ngẩn ra, sau đó đôi mắt cũng sáng ngời, vậy mà cha cũng cho cậu bé một con!
Tiểu Lĩnh nhìn con dao đã mài đó với vẻ lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn cầm con chưa mài đó.
Chơi con mài rồi quá nguy hiểm, lỡ như đâm mình hoặc người khác đều không tốt, dao chưa mài cẩn thận chút sẽ không sao.
Đại Quân cầm một con dao khác lên cẩn thận vuốt phẳng.
Bé trai có nhã nhặn bao nhiêu cũng thích vũ khí, đặc biệt là loại dao có ngoại hình thanh tú nhỏ gọn, kín đáo lạnh lùng sắc bén, quả thực khiến Đại Quân không có cách nào từ chối.
Chỉ một giây đã yêu ngay rồi.
Tiểu Lĩnh cầm dao nhỏ đó nói với Tiết Minh Dực: “Cha, cha dạy con đi.”
Tiết Minh Dực thản nhiên đáp: “Cha không biết mấy chiêu thức mà các con chơi đó.”
Anh học toàn là chiêu thức giết địch chí mạng, không hoa hòe cũng không đẹp mắt, chỉ cầu nhanh gọn sắc bén, mà giờ cũng không cần thiết dạy con còn nhỏ như vậy.
Tiểu Lĩnh vẫn muốn kêu anh thử.
Ngón tay của Tiết Minh Dực khều một cái, dao gấp trong tay Tiểu Lĩnh móc trong tay anh, năm ngón tay linh hoạt chuyển động, tốc độ nhanh đến mức mọi người hoa hết cả mắt, con dao đó hoàn thành mấy động tác như xoay, đảo, đâm, bổ, gấp trong tay anh.
Anh gấp dao lại đặt vào tay Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh há to miệng “oa” lần nào cậu bé cũng cảm thấy mình lợi hại nhưng toàn phát hiện ra cha đã làm đến cực điểm rồi.
Khi nào cậu bé mới có thể luyện được như thế?
Đại Quân cầm con dao của mình không nhịn được mà bật cười.
Toa Toa nhìn Đại Quân và nhìn Tiểu Lĩnh, cái miệng nhỏ chu ra, bàn tay vỗ lên bàn một cái, lớn tiếng hỏi: “Cha, của con thì sao?”
Bà Tiết sợ Tiết Minh Dực chiều con, lập tức nói: “Cháu là con gái chơi dao làm gì? Dọa người lắm.”
Tiết Minh Dực nói với con gái: “Con còn nhỏ, đợi con lớn bằng anh đã.”
Bà Tiết: “Lớn bằng anh trai thì nó vẫn là con gái.”
Bé gái xinh xắn mềm mại như vậy cầm dao còn ra thể thống gì nữa?
Còn muốn giống cô út nó, bị người gọi là tên đàn ông mới được chắc?
Lâm Tô Diệp bế Toa Toa lên, kêu Tiết Minh Dực ăn cơm.
Tiết Minh Dực nói với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Trời ấm lên rồi, buổi sáng chạy bộ phải kiên trì.”
Tháng chạp và tháng giêng quá lạnh, hai bé trai không kiên trì nổi, dù sao trẻ con cũng thích mê ổ chăn ấm áp hơn, đặc biệt là Tiểu Lĩnh.
Nếu như đột nhiên Tiết Minh Dực nói hai bé trai sáng dậy chạy bộ buổi sáng, Tiểu Lĩnh phỏng chừng còn có hơi mâu thuẫn, bây giờ cầm được dao nhỏ mà mình thích lại vô cùng vui vẻ đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Minh Dực rời giường thuận tiện gọi hai đứa con trai dậy cùng.
Bé trai mười một tuổi sắp tập thành thói quen tập thể dục buổi sáng như vậy mới có thể khỏe mạnh và có tinh thần được.
Sáng đầu tháng ba còn hơi lạnh, Tiết Minh Dực lại kêu bọn trẻ mặc quần đùi áo ngắn tay, trước vận động làm nóng người sau đó lại chạy, rất nhanh sẽ nóng lên.
Anh thả chậm tốc độ, dạy hai bé trai kỹ thuật chạy bộ, hít thở, nhịp chân, đánh tay… ngay từ đầu đã tập thành thói quen tốt, sau này sẽ rất dễ dàng.
Tiểu Lĩnh: “Chúng con đi gọi Đại Lam và Tiểu Lợi.”
Lam Hải Quân vừa gọi đã đáp, mặc quần áo chạy ra ngoài, Vương Tiểu Lợi thì lại sống chết không chịu đi, cậu ta chưa ngủ đủ hơn nữa cảm thấy có hơi lạnh, say mê ổ chăn ấm áp.
Tiểu Lĩnh vẫn muốn đi xách cậu ta dậy nhưng lại bị Tiết Minh Dực ngăn cản.
Tiết Minh Dực: “Thích mới có thể kiên trì, bị ép luyện tập không những không có hiệu quả ngược lại còn hại cơ thể, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Bọn họ chạy tới bên thao trường, chiến sĩ cảnh vệ luyện tập đang hô khẩu hiệu chạy bộ buổi sáng.
Đợi bọn họ chạy về, Tiết Minh Dực về phòng thay quần áo, thấy Toa Toa đang ôm cổ Lâm Tô Diệp, đối mặt thì thầm gì đó.