Chương 829: Lắng nghe
Dọc đường đi Hoàng Hiển Ninh tìm hiểu một chút về tình hình học của Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp thành thật đáp. Bản thân là tự học nên lộ điểm yếu và có chỗ đang đợi được nâng cao, như vậy mới có thể tiến bộ được.
Hoàng hiển Ninh dẫn cô vào một phòng vẽ, bên trong tùy tiện xếp rải rác vài giá vẽ, trên đó còn bày tác phẩm chưa hoàn thành.
Anh ta chỉ vào một chỗ trống: “Bạn học Lâm, cô ngồi đây đi.”
Nơi này có giá vẽ bằng gỗ và bàn ghế gỗ nhỏ, về phần giấy vẽ bút vẽ cần học sinh tự mình chuẩn bị.
Lâm Tô Diệp: “Thầy Hoàng, bây giờ thầy có thời gian không? Tôi có mang một vài tác phẩm tới muốn mời thầy chỉ dẫn một chút.”
Hoàng Hiển Ninh kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô, nhận các tác phẩm của cô tới nghiêm túc lật xem từng tờ một.
Lâm Tô Diệp mang vài bức màu nước là vẽ vật thực, ngoài ra cũng mang cả tranh quần áo cô và Toa Toa vẽ, còn có quyển vẽ chuyện xưa của Toa Toa.
Hoàng Hiển Ninh xem rất nghiêm túc, cũng không vì bức tranh của trẻ con của Toa Toa mà lộ ra vẻ coi thường.
Anh ta đưa ra vài ý kiến đúng trọng tâm cho Lâm Tô Diệp, chỉ ra vấn đề của cô nằm ở đâu, cuối cùng nói: “Bây giờ vấn đề lớn nhất của cô là kiến thức cơ bản chưa đủ vững chắc, tôi kiến nghị học phác họa một khoảng thời gian trước đã.”
Anh ta nhìn ra được Lâm Tô Diệp muốn phát triển về phương diện thiết kế trang phục, vậy kiến thức cơ bản phác họa là cần thiết, vì loại này có sự khác biệt như trời và đất với tranh truyền thần và tranh phong cảnh.
“Vì căn bản của cô không vững cho nên trong quá trình vẽ tranh luôn có chút lực bất tòng tâm, trạng thái tốt thì vẽ tốt, trạng thái không tốt thì vẽ không hài lòng được, thật ra toàn bộ trạng thái đều có thể quy cho căn bản, cảm giác tay không đủ lưu loát tự nhiên.”
Lâm Tô Diệp khiêm tốn lắng nghe.
Lúc này có vài sinh viên ùa vào từ bên ngoài, bọn họ thấy Hoàng Hiển Ninh và một nữ học sinh vô cùng xinh đẹp đang ở đó trao đổi, lập tức vây tới hỏi này hỏi kia.
Hoàng Vĩ giành bức tranh trong tay Hoàng Hiển Ninh qua, bên trên là chuyện xưa mà Toa Toa và Lâm Tô Diệp vẽ, kỹ thuật vẽ của Toa Toa chỉ là trình độ nhi đồng trẻ con.
Anh ta lập tức cười chế nhạo: “Tôi nói đây là tranh của trẻ con ba tuổi đi, vậy mà cũng không biết xấu hổ mang tới học viện mỹ thuật? Thật sự coi họa sĩ là…
“Hoàng Vĩ!” Hoàng Hiển Ninh đột nhiên rất tức giận, đứng dậy nghiêm túc đối diện với anh ta: “Bỏ vở vẽ xuống!”
Hoàng Vĩ bĩu môi, cười lạnh: “Ồ, đây là tranh người nào của cậu vẽ mà cậu phải bảo vệ như vậy?”
Anh ta nghiêng đầu nhìn Lâm Tô Diệp, trông thấy quen mắt sau đó cũng nhớ ra: “Ồ, từ khi nào mà quan hệ của hai người tốt như vậy.”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn anh ta đầy lạnh lùng: “Quyển vẽ cậu cầm là của con gái tôi, đúng thật là tranh trẻ con vẽ đấy.”
Hoàng Vĩ bị đôi mắt ngập nước chứa uy thế và giận dữ của cô nhìn trúng, vậy mà lại không dám thô lỗ, trả quyển vẽ lại cho cô.
Lâm Tô Diệp cũng không cần Hoàng Hiển Ninh giới thiệu mà đứng dậy nói: “Tôi quen biết chủ nhiệm Lý của các cậu, các cậu biết chủ nhiệm Lý là ai không? Phụ trách chính trị và giáo dục đấy.”
Không phụ trách dạy học nhưng phụ trách chính trị và giáo dục, chuyên môn ràng buộc vấn đề nhân phẩm đạo đức của đám người các cậu.
Cá nhân liên quan à?
Mấy người Hoàng Vĩ lập tức khiêm tốn hẳn đi, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ coi thường như cũ.
Lâm Tô Diệp: “Các cậu không cần oán thầm tôi trong bụng, tôi tới đây tự học bổ túc chứ không phải đi cửa sau học đại học, tôi không chung đường với các cậu, các cậu không cần kiêng dè tôi sẽ giành lợi ích của mình, đương nhiên…” Cô hơi dừng một chút, liếc mắt nhìn bọn họ: “Nếu như các cậu giờ trò mèo khôn lỏi với tôi, chọc giận tôi vậy tôi cũng không khách sáo với các cậu đâu.”
Một đám không hiểu chuyện, có bạn học mới tới cho dù cậu không nhiệt tình chào hỏi thì cũng không nên đi lên chế nhạo chứ?
Hoàng Vĩ bị cô nói mà mặt mày lúc xanh lúc đỏ, rất khó xử.
Những người khác vội vàng vừa cười vừa giảng hòa, nói không có chuyện gì, nhao nhao vỗ tay chào đón bạn học mới.
“Bạn học mới xinh đẹp như vậy, ai lại không thích chứ, đúng không?”
Lâm Tô Diệp: “Cũng đừng cười đùa cợt nhả với tôi, con tôi đã mười một tuổi rồi, tôi tới đây để học bổ túc chứ không phải tới làm sinh viên, càng không phải tới tìm người nói chuyện phiếm giết thời gian.”
Lời này vừa nói ra, vài học sinh hoàn toàn im thin thít.
Vốn bọn họ thấy cô lớn lên trắng trẻo xinh đẹp, mắt to ngập nước, làn da mềm mại, trông cũng chỉ hơn hai mươi, phỏng chừng là sinh viên đại học nữ đi cửa sau, còn tính sau này tiếp xúc nhiều hơn một chút vì dù sao nữ sinh xinh đẹp như vậy ai lại không muốn tiếp cận?
Nào có biết con cô đã mười một tuổi rồi đâu.
Thật hay giả vậy, không tin!