Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 830 - Chương 830. Đố Kỵ

Chương 830. Đố kỵ Chương 830. Đố kỵ

Chương 830: Đố kỵ

Hoàng Hiển Ninh vốn còn rất tức giận vì Hoàng Vĩ không tôn trọng tác phẩm, đang nghĩ nên giới thiệu Lâm Tô Diệp thế nào để bọn họ tôn trọng một chút, ai ngờ bản thân Lâm Tô Diệp chỉ nói vài lời lạnh nhạt đã trấn áp mấy nam sinh đó.

Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, thật không ngờ cô trông thì liễu yếu đào tơ lại có thể mạnh mẽ như vậy, xem ra là tự tin mà gia đình cho.

Các học sinh lần lượt tiến vào, liếc mắt một cái đã chú ý đến sự tồn tại của Lâm Tô Diệp.

Cô thật sự quá xinh đẹp, ăn mặc cũng không quê mùa, ngồi ở nơi đó muốn không nhìn thấy cũng khó.

Khi Hoàng Hiển Ninh lên lớp đã sắp xếp thêm nhiệm vụ phác họa đơn giản cho Lâm Tô Diệp, kêu cô đối chiếu vẽ quả cầu nhỏ, hình lập phương, hình hộp chữ nhật, hình trụ trước… đợi vẽ những thứ này tốt rồi vẽ cái khác sau.

Trước đây Lâm Tô Diệp tự học, tuy rằng cũng dựa theo sách để hoàn thành từng bước, vẽ vài hình thái trong cuộc sống nhưng tự học và có giáo viên hướng dẫn học theo hệ thống vẫn có sự chênh lệch vô cùng lớn.

Một ngày như vậy cô đã cảm thấy có sự tiến bộ rồi.

Hoàng Hiển Ninh vô cùng khen ngợi sự tiến bộ của cô, đặc biệt là buổi chiều nhìn thấy thành phẩm của cô và tác phẩm sửa lại, anh ta không nhịn được mà khen cô trên lớp vài lần.

Bản thân anh ta cũng không để ý lại chọc giận vài bạn học khác không vui.

Bởi vì bình thường Hoàng Hiển Ninh lên lớp rất nghiêm túc, yêu cầu đối với học viên cũng nghiêm khắc, cực ít khen người ta.

Thứ mà anh ta yêu cầu học sinh không làm được vậy anh ta sẽ tiếp tục yêu cầu, nếu như học sinh giở trò bất mãn với anh ta, cảm thấy một giáo viên xuất thân là phần tử xấu như anh ta không có tư cách quản mình vậy anh ta sẽ không tiếp tục yêu cầu nữa, nhưng cũng sẽ không chỉ dẫn sâu hơn, trình độ của học viên đó cũng chỉ dừng ở đấy.

Hôm nay anh ta biểu dương Lâm Tô Diệp vài lần vì mỗi một lần vấn đề mà anh ta chỉ ra cho cô ở đâu, cô đều có thể kịp thời sửa đổi, khiêm tốn lại hiếu học.

Một tiết cuối cùng của buổi chiều, Hoàng Vĩ cuối cùng cũng bất mãn, anh ta cười lạnh nói: “Hoàng Hiển Ninh, trong lớp có mười sáu học viên lại không có một người nào lọt vào mắt cậu sao? Cậu cứ nhất định tóm một học viên tự học mới tới để khen không ngừng? Lẽ nào tranh của Chu Tiểu Quyên không đẹp hơn cô ta?”

Học viên học viện mỹ thuật có vài tốp gồm học viện Công Nông Binh trước đây, học viên của những đơn vị khác tới học bổ túc, còn có sinh viên năm nay vượt qua kỳ thi đại học mới nhập học nữa.

Hoàng Hiển Ninh vì vấn đề thân phận đặc biệt nên vẫn luôn dẫn lớp đặc biệt.

Học viên trong lớp của anh ta phức tạp, đều không phải tân sinh viên năm nhất năm nay mà phần lớn đều là học viên Công Nông Binh và từ các đơn vị công tác tới.

Những người này vừa học vẽ với anh ta vừa bàn giao công việc làm bản thảo, học viên cũng người tới người đi không cố định, hiển nhiên trình độ cũng giỏi kém lẫn lộn.

Đám người Hoàng Vĩ không cảm thấy mình là học viên của Hoàng Hiển Ninh, Hoàng Hiển Ninh cũng không xứng làm giáo viên của bọn họ. Bọn họ cảm thấy anh ta là vì biết vẽ tranh, có được quan hệ đặc biệt nên dùng cách dạy vẽ để cải tạo.

Bọn họ là người giám sát anh ta cải tạo.

Hoàng Hiển Ninh chỉ chăm chăm vào khen một người mới tới như Lâm Tô Diệp chẳng qua là vì thấy cô xinh đẹp, trong nhà có bối cảnh, chắc chắn là muốn nịnh bợ cô để thay đổi cảnh ngộ của bản thân đây mà!

Hoàng Vĩ thích Chu Tiểu Quyên nhưng ngày thường Chu Tiểu Quyên lạnh nhạt, không có biểu hiện gì với ai hết.

Trước khi Lâm Tô Diệp tới đây, cô ta là nữ sinh đẹp nhất trong lớp nhưng Hoàng HIển Ninh cũng chưa từng khen cô ta một lần nào.

Hoàng Vĩ bênh vực thấy bất bình thay cho người trong lòng, vì anh ta biết Chu Tiểu Quyên thích Hoàng Hiển Ninh mà Hoàng Hiển Ninh lại không chút động lòng.

Hôm nay Hoàng Hiển Ninh vẫn luôn khen Lâm Tô Diệp quả thật chính là sự sỉ nhục cùng cực đối với Chu Tiểu Quyên, cô ta chắc chắn sẽ đau lòng.

Hoàng Vĩ lại càng thêm đố kỵ.

Hoàng Hiển Ninh cũng không lùi bước, ở phương diện bảo vệ tác phẩm và trình độ giám định của mình xưa nay anh ta vẫn luôn thẳng thắn bộc trực, cho dù bị đánh rất nhiều lần cũng không thay đổi.

Anh ta đáp: “Thật sự không bằng.”

Chu Tiểu Quyên ngồi chếch phía trước Lâm Tô Diệp bất chợt siết chặt bút vẽ trong tay, sức lớn đến mức khiến gân xanh trên mu bàn tay của cô ta lồi cả lên.

Cô ta ngồi cứng ngắc ở đó, sau đó cầm dao gọt bút chì bên dưới bàn vẽ cắt liên tiếp lên tác phẩm của mình, bộ dáng trông rất hận thù, ngược lại trông như đang rạch mặt ai đó.

Bình Luận (0)
Comment