Chương 831: Anh cứ nhất định phải sỉ nhục tôi sao
Hoàng Vĩ không nhìn nổi nữa, anh ta đứng bật dậy: “Hoàng Hiển Ninh, cậu chỉ là một phần tử phản động, có tư cách gì phán xét tác phẩm của quần chúng lao động khổ cực?”
Hoàng Hiển Ninh không nói tiếp nữa: “Tiếp tục lên lớp.”
Hoàng Vĩ đập bàn vẽ xuống đất: “Lên lớp cái gì? Cậu có tư cách gì dạy chúng tôi? Cậu xứng sao?”
Hoàng Hiển Ninh cũng không giảng bài nữa mà ngồi ở nơi đó để Hoàng Vĩ chửi, đợi anh ta chửi đủ lại nói sau.
Chu Tiểu Quyên chậm rãi đứng dậy, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, ánh mắt lạnh lùng lẫn không cam lòng.
Lâm Tô Diệp cũng chẳng để ý đến cô ta.
Một ngày này cũng đến vài tiết, Chu Tiểu Quyên ngoại trừ liếc mắt nhìn cô lạnh lùng vài cái ra thì cũng không nói lời nào.
Lâm Tô Diệp cũng không biết thái độ thù địch của cô ta đối với mình từ đâu ra nữa, rõ ràng mọi người không biết nhau, ồ, hôm thi đại học sưu tầm tranh ảnh đó có gặp một lần nhưng cũng không có xung đột gì cơ mà.
Lâm Tô Diệp không muốn để ý đến bọn họ, chỉ lo tiếp tục hoàn thành tác phẩm.
Hoàng Hiển Ninh chỉ dạy cô rất nhiều vấn đề, cô cũng nhận được lợi ích không nhỏ hiển nhiên cũng phải nhanh chóng củng cố.
Chu Tiểu Quyên nhìn Hoàng hiển Ninh với ánh mắt ai oán lại tức giận, cô ta run rẩy nói: “Ở trong mắt anh tôi thật sự không có vị trí nào sao? Anh cứ nhất định phải sỉ nhục tôi sao?”
Hoàng Hiển Ninh hơi nhíu mày: “Trong lĩnh vực mà tôi am hiểu tôi chưa từng nói dối. Vấn đề riêng của mỗi người các cô tôi vẫn luôn nói rất rõ ràng. Bạn họ Lâm cũng có khuyết điểm không nhỏ, tôi cũng nói như vậy, nhưng điểm khác biệt giữa cô ấy với các cô là tôi nói, cô ấy sửa, mà các cô, tôi nói lại chỉ như gió thổi bên tai.”
Còn có một câu càng đả kích người hơn mà anh ta không nói ra, đó là Lâm Tô Diệp có thể thành họa sĩ, có thể vẽ ra phong cách của riêng mình, còn bọn họ lại chỉ có thể trông bầu vẽ gáo, không có phong cách cũng không có linh hồn.
Chu Tiểu Quyên cắn môi, đôi mắt đỏ hoe đi ra ngoài.
Hoàng Hiển Ninh cũng không quan tâm.
Tuy rằng anh ta là giáo viên nhưng chỉ phụ trách giảng dạy, chưa bao giờ quản học sinh mà anh ta cũng không quản nổi, dù sao anh ta có thành phần gì, bọn họ có thành phần gì?
Hoàng Vĩ lập tức đuổi theo:” Tiểu Quyên!”
Hoàng Hiển Ninh liếc mắt nhìn lớp học: “Các người là tới học vẽ với tôi chứ không phải tới nghe tôi khen các người, muốn để tôi khen chí ít cũng phải có thành tựu.”
Có người không phục, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải chỉ vì cậu thấy Lâm Tô Diệp lớn lên xinh đẹp, chồng cô ta là sĩ quan thôi sao?”
Lâm Tô Diệp dừng bút vẽ, trừng mắt nhìn học viên đó: “Cậu lẩm bẩm cái gì? Chồng tôi là sĩ quan chỉ quản công việc ở bộ đội của anh ấy chứ không quản chuyện bên ngoài, càng không quản chuyện đại học.”
Người nào cũng bắt cho các cậu, vậy với loại đức hạnh này còn tới được học viện mỹ thuật sao?
Đến giờ tan lớp đã là ba rưỡi chiều, Lâm Tô Diệp thu dọn chuẩn bị rời đi.
Cô đứng dậy tạm biệt Hoàng Hiển Ninh.
Hoàng Hiển Ninh đưa hai tờ giấy vẽ cho cô, là ý kiến sửa đổi khác nhau về hai loại phong cách mô phỏng theo tranh thiết kế trang phục của cô và sách tranh nhi đồng.
Lâm Tô Diệp cầm qua nhìn, anh ta mô phỏng phòng cách của Toa Toa đến mức gần như không có sự khác biệt, cô rất khâm phục: “Thầy Hoàng, cảm ơn.”
Hoàng Hiển Ninh: “Ngày mai gặp.”
Lâm Tô Diệp tạm biệt đi tìm Lý Quế Trân trước.
Cô muốn hỏi xem rốt cuộc Hoàng Hiển Ninh đã gặp chuyện gì, sao đến tận lúc này rồi trong nhà vẫn chưa được sửa lại án sai.
Một ngày này cô phát hiện ra sinh viên trong lớp đặc biệt này chia bè kết phái nghiêm trọng, không chào đón cô cho lắm, càng không nói tin tức gì cho cô.
Bọn họ cũng không tôn trọng Hoàng Hiển Ninh, ôm thái độ thù địch rất lớn, gần như mỗi tiết đều có người khiêu khích anh ta, nói lời sỉ nhục, Hoàng Hiển Ninh lại chưa từng cãi lại.
Phỏng chừng vì quan hệ chính sách của trường học, bọn họ chỉ sỉ nhục bằng lời nói chứ không động tay động chân.
Năm bảy mươi sáu, sau khi bốn người rớt đài đã ngăn cấm hành động đấu tố dạy dỗ ác liệt này.
Nhưng nghe nói vẫn còn rất nhiều người chưa được gỡ mũ và sửa lại án sai, dựa theo tình hình mà cô biết trong mơ, hoàn toàn giải quyết vấn đề này phỏng chừng phải đến khoảng năm tám mươi tư.
Cô cầm giấy vẽ mà Hoàng Hiển Ninh cho rời đi lại đụng phải Chu Tiểu Quyên trên đường.
Chu Tiểu Quyên đứng dưới một đại thụ với vẻ mặt u ám, cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Tô Diệp, liếc mắt cái đã nhận ra giấy vẽ trong tay Lâm Tô Diệp là Hoàng Hiển Ninh cho.