Chương 832: Tra hỏi
Cô ta chặn Lâm Tô Diệp lại: “Hoàng Hiển Ninh cho cô gì đấy?”
Cô ta nghi đây là thư tình.
Lâm Tô Diệp: “Giúp tôi phê tranh đã sửa, ngại quá, tôi có chuyện phải đi trước một bước.”
Chu Tiểu Quyên lạnh lùng nói sau lưng cô: “Cô cách xa Hoàng Hiển Ninh một chút.”
Lâm Tô Diệp không để ý đến cô ta mà trực tiếp đi tìm Lý Quế Trân.
Lý Quế Trân cũng đang định tan làm, nghe cô tới đây hỏi cũng ngồi lại nói chuyện một lúc.
Lý Quế Trân: “Tình hình nhà Hoàng Hiển Ninh đặc biệt, bác cả của cậu ta là tướng lĩnh bên đó, sau khi giải phóng đã ngồi tàu chạy trốn tới bên đảo đó.”
Mới đầu nói sẽ không ảnh hưởng đến những người thân khác, các anh em mệnh ai người ấy lo, cho nên sau khi dựng nước nhà anh ta vẫn ổn.
Cha anh ta cũng là một họa sĩ nổi tiếng, con kế nghiệp cha dự định kinh doanh thư họa trong nhà, sau khi dựng nước ông ta làm việc ở bộ ngành chính phủ, còn công tác ở học viện mỹ thuật, đãi ngộ rất tốt.
Giai đoạn đầu nhà bọn họ còn có bảo mẫu, sản nghiệp cũng đều giữ lại cho mình, sau này công tư hợp doanh đã cống hiến đi một phần, sau khi vào năm sáu mươi tình hình thay đổi đột ngột.
Mới đầu là gia sản sung công tiếp đó tới năm sáu mươi sáu bắt đầu xử lý, nói cha anh ta thông đồng với địch phản quốc, là đặc vụ của bên hải đảo đó nên trực tiếp bắn chết, mẹ anh ta không chịu nổi đã tự vẫn cũng bị nói là sợ tội tự sát.
Sau khi cha mẹ chết, Hoàng Hiển Ninh thông qua kiểm tra chính trị ngược lại không có vấn đề gì, còn cho anh ta đến học viện mỹ thuật công tác.
Anh ta làm việc ở học viện mỹ thuật không ít lần bị các sinh viên bắt nạt, đánh chửi cũng là chuyện bình thường, nhưng anh ta không để ý, dường như chỉ cần có thể vẽ là có thể nhịn được tất cả đau khổ.
Lâm Tô Diệp: “Vậy rốt cuộc cha mẹ cậu ta có vấn đề gì không?”
Lý Quế Trân: “Có thể có vấn đề gì được? Cha cậu ta giống như ông cậu ta say mê hội họa, mẹ cậu ta từ nhỏ được nuông chiều khá thích ăn diện. Tuy rằng bác cả của cậu ta là tướng lĩnh bên đó nhưng quan hệ hai nhà không thân thiết, thậm chí từng xảy ra bao nhiêu lần cãi vã. Ôi, đúng là xui xẻo, rõ ràng anh em bất hòa, đã không được hưởng vinh quang, có được lợi ích, lại còn bị liên lụy.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy… bên trên không sửa lại án sai sao?”
Bắt đầu từ năm bảy mươi bảy có rất nhiều người trước kia trông không có khả năng được sửa lại án sai trên cơ bản đều đã được sửa lại án sai, chỉ riêng những địa chủ, phú nông bị bắn chết ở nông thôn đó bây giờ cũng được sửa lại án sai. Bạn bè thậm chí là người thân, con cái của những quan viên, sĩ quan đã trốn sang hải đảo đó đều có người được sửa lại án sai, sao đến Hoàng Hiển Ninh lại vô cùng khắt khe như thế?
Lý Quế Trân: “Chuyện này cũng phải xem vận may, còn phải xem gia đình bọn họ có kẻ thù hay không đã?”
Nếu bây giờ trong tổ nhỏ xét duyệt sửa lại án sai ở bên trên có kẻ thù của gia đình anh ta, tùy tiện ngáng chân nói một câu không đồng ý sửa lại án sai vậy nhà anh ta sẽ không thể sửa lại án sai được.
Cha và ông nội của Hoàng Hiển Ninh cậy tài khinh người, thiên phú hội họa cao, không đại chúng hóa, khinh thường dáng vẻ tâng bốc, nịnh bợ phổ biến trong giới nghệ thuật, đặt biệt là vài văn nhân họa sĩ không thật sự có bản lĩnh chỉ dựa vào chém gió phất cao lá cờ là bọn họ coi thường nhất, cũng coi thường việc qua lại.
Dần dà, không đắc tội với người là chuyện không có khả năng.
Mấy người giỏi giao tiếp đó tuy rằng không có bản lĩnh hội họa nhưng bản lĩnh luồn cúi lại lớn, nếu như nắm quyền lên tiếng vậy nhà Hoàng Hiển Ninh muốn sửa lại án sai hiển nhiên sẽ khá trắc trở.
Nếu cha mẹ của Cố Mạnh Chiêu không phải vì làm người khiêm tốn, khẳng khái, thì bọn họ cũng không có khả năng được sửa lại án sai nhanh như vậy, dù sao quan hệ với nước ngoài cũng không phải chuyện nhỏ, nếu bị cắn chặt gán cho là quan hệ gián điệp vậy cũng rất nghiêm trọng.
Lý Quế Trân kêu Lâm Tô Diệp không cần quản nhiều, tuy rằng Hoàng Hiển Ninh chưa được sửa lại án sai nhưng cũng sẽ không bị đấu tố hoặc bắt nạt, mấy người Hoàng Vĩ đó cũng chỉ dùng lời nói chèn ép chứ không dám động tay động chân.