Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 844 - Chương 844. Phải Xem Cha Có Lợi Hại Hay Không Đã

Chương 844. Phải xem cha có lợi hại hay không đã Chương 844. Phải xem cha có lợi hại hay không đã

Chương 844: Phải xem cha có lợi hại hay không đã

Cát Phong xùy một tiếng: “Học giỏi đến đâu cũng có ích gì? Phải xem cha có lợi hại hay không đã.”

Sắc mặt của Hồ Vệ Đông hơi thay đổi, nếu không biết con người Cát Phong này không có não gì, có khả năng vì Tiết Viễn Chinh mới châm chọc mình thì nó còn cảm thấy cậu ta đang cố ý.

Nói xong, hình như Cát Phong cũng cảm thấy nói cha không thú vị, Tiết Minh Dực người ta rất lợi hại đó.

Hồ Vệ Đông: “Người này rất biết khoe khoang sao?”

Cát Phong: “Còn không à, vô cùng biết khoe đấy nhé, Tiết Viễn Chinh ngoại trừ thể dục không thể giành hạng nhất ra thì ngay cả tiết âm nhạc nó cũng đứng nhất luôn. Cậu nói xem bình thường nó cũng không hát không nhảy múa mà tiết âm nhạc nó vẫn đứng nhất, khoe rõ rồi còn gì.”

Hồ Vệ Đông: “Đúng là đáng ghét thật, ngày nào tụi nó cũng chạy bộ sao?”

Cát Phong: “Đúng, như bị thần kinh ấy, còn hô khẩu hiệu nữa.”

Hồ Vệ Đông: “Bắt đầu từ ngày mai chúng ta chạy cùng tụi nó đi.”

Cát Phong: “Gì cơ?” Mới nói đáng ghét mà giờ còn chạy bộ chung nữa hả?

Hồ Vệ Đông: “Quan sát một chút xem làm thế nào tụi nó lợi hại như vậy, có gì mà ghê gớm.”

Biết người biết ta mới có thể vượt qua kẻ địch được.

Cát Phong cũng không thích vận động, mỗi sáng rời giường khó khăn biết bao giờ lại còn đi chạy bộ, ăn no rửng mỡ hả mày.

Cậu ta nói: “Cậu thích thì cậu tự đi đi.”

Hồ Vệ Đông: “Được, sau khi điều tra rõ tình hình tớ sẽ nói với cậu.” Nó chỉ sợ mình chủ động tiếp cận, Cát Phong sẽ cảm thấy nó nịnh bợ Tiết Viễn Chinh.

Lúc này cách vách truyền tới tiếng hô to gọi nhỏ của Tiểu Lĩnh, cậu bé vì thể hiện môn toán học kỳ sau lớp bốn có hơi khó mới kêu to: “Good hard! Good hard!”

Cát Phong chưa từng học qua chút nào, còn Hồ Vệ Đông lại biết một chút.

Vậy mà bọn nó đã bắt đầu học tiếng Anh rồi sao? Hồ Vệ Đông cực kỳ kinh ngạc.

Cát Phong bĩu môi giễu cợt: “Chú út nhà tụi nó là giáo viên khoa ngoại ngữ, cha mẹ của chú út là giáo sư khoa ngoại ngữ trường đại học tỉnh, đồ khoe khoang!”

Hồ Vệ Đông lập tức như đánh rớt lọ gia vị, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, không nói ra được cảm giác thế nào.

Nó cũng phải trở nên mạnh hơn!

Ngoại ngữ có gì ghê gớm đâu!

Trở về nó cũng bắt đầu học tiếng Anh!

Lâm Tô Diệp kêu Tiểu Lĩnh không được phép hô to gọi nhỏ làm ảnh hưởng đến mọi người học hành.

Đại Quân thì lại sửa lỗi sai cho cậu bé, rất khó không thể trực tiếp phiên dịch mà có thể dùng “so, too, very” nhưng không thể dùng good.

Tiểu Lĩnh: “Yên tâm, em sẽ không học tiếng Anh đâu, cả đời cũng không học.”

Không cần thiết mà!

Cái miệng đang yên đang lành cần gì phải lắt léo thế? Mệt bỏ xừ.

Lâm Tô Diệp ngược lại không cưỡng ép cậu bé học tiếng Anh, học ngữ văn và toán học là được.

Thật ra Tiểu Lĩnh kêu vẫn hoàn kêu nhưng thành tích của cậu bé vẫn không tồi. Lên lớp ngồi ở đó phải hết nửa tiết là đang lơ đãng nghĩ mấy thứ khác, làm bài tập về nhà cũng là dùng tay chứ không dùng não, nhưng thành tích của cậu bé vẫn nhẹ nhàng xếp hạng trung. Nếu như gần thi cử bị Đại Quân đốc thúc nghiêm túc một chút có thể xếp trên hạng trung, miệng cậu bé kêu số học khó nhưng thành tích số học của cậu bé còn cao hơn ngữ văn vì ngữ văn lại lười học thuộc.

Kêu thì chắc chắn phải kêu rồi, không kêu mới khó chịu.

Lúc mọi người sắp ngủ Tiết Minh Dực mới về.

Anh đồng ý với Lâm Tô Diệp sẽ cố hết sức về nhà, cho dù buổi tối không có thời gian nói chuyện với các con nhưng sáng hôm sau vẫn có thời gian chạy bộ buổi sáng.

Vốn chỉ có mấy đứa trẻ nhà mình chạy bộ nhưng bây giờ những phụ huynh khác trong đại viện thấy vậy cũng giục con nhà mình ra ngoài cùng rèn luyện chung, thành ra kéo theo bảy tám đứa nữa.

Mới sáng Hồ Vệ Đông cũng đợi ở bên đường.

Nó nhìn thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của Tiết Minh Dực, bước chân mạnh mẽ nhẹ nhàng, một đám trẻ theo phía sau anh cảm thấy rất quen mắt.

Nó lập tức chạy theo chào hỏi: “Chào chú Tiết, cháu có thể chạy chung với các chú không ạ?”

Trông có vẻ là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Trước đó Tiết Minh Dực có nghe Lâm Tô Diệp nói qua Lâm Uyển Tinh dẫn hai đứa con chuyển tới nơi này làm việc.

Anh tùy tiện quan tâm vài câu, ra hiệu cùng nhau chạy bộ.

Hồ Vệ Đông chạy ngay bên cạnh Tiết Minh Dực.

Tiểu Lĩnh lập tức có cảm giác nguy hiểm, Hồ Vệ Đông này muốn làm gì đây? Trước đây tụi trẻ từng đánh nhau, quan hệ cũng không hòa hợp. Tuy rằng trẻ con đánh nhau không phải chuyện gì to tát, chớp mắt cái đã làm hòa nhưng chuyện của bọn họ còn kéo theo cả người lớn nữa.

Bình Luận (0)
Comment