Chương 843: Ngàn dặm mới tìm được một
Bà Tiết gật đầu: “Đúng, bà chỉ học nhận chữ và đọc sách, bà cảm thấy không khó, giờ kêu bà viết bà sẽ cảm thấy rất khó.”
Tiểu Lĩnh nói với vẻ ý vị sâu xa: “Khó là đúng rồi, kiến thức lớp một và lớp hai ai cũng cảm thấy đơn giản và dễ học, nhưng nếu cấp hai cấp ba không khó vậy tất cả mọi người đều thi đỗ rồi còn gì. Bà xem một lớp người có thể thi vào cấp hai được mấy người, một lớp người có thể thi vào cấp ba cũng được mấy người, người có thể thi đỗ đại học lại càng ít hơn. Giống như cô út và chú út của cháu đây thật đúng là ngàn dặm mới tìm được một.”
Mọi người đều bật cười, đứa trẻ này thi thoảng lại nói được vài câu có lý.
Cố Mạnh Chiêu khiêm tốn đáp: “Đừng tâng bốc chú, chú không lợi hại như vậy đâu.”
Trăm dặm mới tìm được một không sai!
Tiểu Lĩnh: “Chú, cái khác cháu không dám nói nhưng ánh mắt chọn đối tượng của chú chắc chắn là trăm dặm mới tìm được một rồi còn gì. Cháu đoán trong mười nghìn đồng chí nữ cũng không tìm được người nào giống như vợ chú đâu.”
Cố Mạnh Chiêu nắm tay cô út, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng chú chưa từng gặp nhiều đồng chí nữ như vậy nhưng Minh Xuân xếp hàng đầu.”
Cô út gắp một miếng thịt trong bát mình cho Cố Mạnh Chiêu.
Tiểu Lĩnh còn đang ở đó léo nhéo, Lâm Tô Diệp cầm đũa đánh cậu bé: “Cô út để cho con bịa đặt đấy hả?”
Bà Tiết: “Gì đấy gì đấy, chúng tôi nói sai sao? Khen các cô còn gì, đừng không biết xấu thế nhé.”
Toa Toa đã ăn cơm xong, dựa vào bên người Lâm Tô Diệp nhìn Tiểu Lĩnh cười khanh khách.
Tiểu Lĩnh cứ cảm thấy cô bé cười rất xấu xa.
Con bé này còn nghịch hơn mình!
Sau bữa cơm, cả gia đình lại tiến vào trạng thái học hành, Toa Toa và bà Tiết cũng không nghe radio nữa tránh làm phiền mọi người.
Lâm Tô Diệp ôn lại kiến thức lớp học ban đêm của mình chuẩn bị cho bài thi.
Cô út ôn tập kiến thức mà Cố Mạnh Chiêu dạy, còn phải học một vài giáo trình công an, cũng phải chuẩn bị thi ở đơn vị.
Có vài đơn vị như bệnh viện, công an, kiểm sát, tư pháp, để duy trì năng lực nghiệp vụ của nhân viên công tác nên thường xuyên thi.
Đại Quân học tiếng Nhật, tiếng Đức và tiếng Anh cùng Cố Mạnh Chiêu, mỗi ngày đều tự chủ động sắp xếp bài tập về nhà, lấy ra cho Cố Mạnh Chiêu kiểm tra và phê sửa, sau đó ôn kiến thức cũ học kiến thức mới.
Toa Toa thì lại hoàn thiện truyện tranh thiếu nhi của mình, cô bé viết chuyện xưa, kêu Lâm Tô Diệp giúp vẽ.
Đợi Lâm Tô Diệp thi xong, có thời gian sẽ vẽ xong quyển đầu tiên, đến khi đó mời Hoàng Hiển Ninh giúp sửa, chỉ cần anh ta cảm thấy qua cửa thì có thể cầm nhờ Cố Mạnh Chiêu giao cho nhà xuất bản.
Bà Tiết và Tiểu Lĩnh thì lại muốn làm biếng.
Bây giờ bà Tiết học đọc báo vẫn được nhưng viết chữ thì không ổn, bà ta chỉ biết viết chữ đơn giản, phần lớn vẫn chưa biết.
Tiểu Lĩnh thì làm bài tập về nhà cũng lề mề hết nửa ngày, viết xong thì luyện kỹ thuật chơi dao nhỏ của mình, đừng hòng kêu cậu bé ôn tập chuẩn bị bài gì đó.
Lâm Uyển Tinh cách vách dẫn hai đứa con đến nhà họ Cát thăm hỏi Đào Hồng Anh. Cô ta và Đào Hồng Anh bàn bạc chuyện công tác, Hồ Vệ Đông và Hồ Tiểu Mẫn tìm mấy đứa trẻ Cát Phong chơi.
Hồ Vệ Đông bằng tuổi Cát Phong nên cùng chung tiếng nói hơn một chút, nhưng nó cảm thấy Cát Phong quá thô lỗ và nông cạn, thành tích bình thường, ở trước mặt ông nội giả vờ ngoan ngoãn ngon ngọt nhưng ra ngoài lại ngang ngược thiếu đòn. Em gái và em trai của Cát Phong còn đỡ. Em gái cậu ta Cát Thiến cùng lớp với Hồ Tiểu Mẫn, học hành không tồi, tuy rằng em trai Cát Duy không ưu tú bao nhiêu nhưng có Cát Phong làm nền nên cũng là một đứa trẻ ngoan.
Hồ Vệ Đông hỏi thăm Cát Phong chuyện về Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh: “Cậu là hàng xóm với tụi nó, áp lực lớn không?”
Cát Phong: “Áp lực gì?”
Hồ Vệ Đông: “Cả ngày giáo viên khen tụi nó, cố tình chèn ép cậu, đến khi đó mấy lời này vô tình cố ý truyền tới tai ông nội và cha mẹ cậu, vậy người lớn có thể không nói cậu sao?”
Cha mẹ luôn thích so sánh, đặc biệt là thích so sánh trẻ con.
Hồ Vệ Đông cảm thấy Đào Hồng Anh rất thích so sánh làm sao có thể thể mặc cho con trai học hành xếp cuối lớp, mà con của hàng xóm bọn họ lại đứng hạng nhất, thế này còn không phiền lòng hay sao?