Chương 842: Quá ưu tú 5
Lâm Tô Diệp đang chuẩn bị cho bài thi hết khóa lớp học ban đêm, hôm nay không tới học viện mỹ thuật mà ở nhà chuyên tâm ôn tập.
Nghe các con nói sắp mở đại hội thể thao mùa xuân, Lâm Tô Diệp hỏi Đại Quân: “Đại Quân cũng phải báo danh hai môn đi đấy.”
Tiểu Lĩnh không cần nói, nếu không phải trường học giới hạn tổng số môn cho mỗi người tham gia thì phỏng chừng môn nào cậu bé cũng chen một chân vào.
Đại Quân: “Vâng, con đã báo danh chạy một nghìn mét và vượt rào một trăm mét rồi ạ.”
Mỗi ngày cậu bé đều chạy bộ buổi sáng cùng Tiết Minh Dực nên chạy việt dã đã không thành vấn đề, một nghìn mét cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thật ra cậu bé chạy ngắn cũng được, sức bật vẫn tốt, chỉ là cậu bé sẽ không giành với Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh báo cả một trăm mét và hai trăm mét, còn muốn báo bốn trăm mét nhưng vì thời gian thi đấu xung đột nên chỉ đành đổi cái khác.
Lâm Tô Diệp không nhịn được mà nhắc nhở Tiểu Lĩnh: “Đừng cái gì cũng muốn chọn, sức của một người có hạn thôi.”
Tiểu Lĩnh: “Con phải giành vinh quang cho lớp con chứ, chỉ cần có con tham gia đại hội thể thao, lớp bốn bọn con sẽ giành được nhiều phần thưởng nhất!”
Toa Toa vỗ bàn tay nhỏ: “Anh giỏi nhất, anh cố lên!”
Tiểu Lĩnh giật bím tóc nhỏ của cô bé: “Em đúng là nhóc xấu xa!”
Cậu bé mời Toa Toa giúp nói với cô Nghiêm sau này đừng nghiêm khắc với cậu bé như vậy nữa, kết quả cũng không biết Toa Toa nói thế nào mà khi cô Nghiêm nhìn cậu bé lại dùng một loại ánh mắt vừa trìu mến vừa khích lệ, như thể cậu bé là người khuyết tật gì đó vậy. Nhưng Toa Toa quả thật có thể diện, cô Nghiêm lên lớp thật sự không cầm phấn ném cậu bé nữa, cho dù có đôi khi cậu bé thật sự lơ đễnh, cô Nghiêm cũng chỉ ngoài miệng nhắc nhở một tiếng.
Nhưng cho dù cậu bé hỏi Toa Toa thế nào, Toa Toa cũng không nói cho cậu bé biết đã nói gì với cô Nghiêm, khiến Tiểu Lĩnh nôn nóng chết đi được.
Toa Toa cười hì hì, quay đầu nhìn ra ngoài: “Sao cha, cô và chú vẫn chưa về nhà ta? Con đói rồi.”
Lâm Tô Diệp kêu cô bé ăn trước: “Tối cha mới về cơ.”
Đang nói thì cô út và Cố Mạnh Chiêu đạp xe đạp về.
Cô út đến cổng nhà vẫn không xuống xe như cũ, hai tay trực tiếp nhấc đầu xe đạp vượt qua thềm cửa, sau đó đạp vào sân.
Cố Mạnh Chiêu nhìn mà khâm phục, anh ta cũng không làm được, nhất định phải xuống xe đẩy xe đạp vào.
Bà Tiết thấy bọn họ về mới gọi cô út: “Con cẩn thận một chút được không, đừng tông chết gà con của mẹ.”
Tuy rằng gà con bị rào trong hàng rào gỗ tận góc, nhưng vẫn có vài con nghịch ngợm, hiếu động lại có bản lĩnh có thể chui từ trong ra ngoài, sau đó chạy điên cuồng quanh sân.
Lâm Tô Diệp kêu bà ta bắt lại, nhưng chẳng hiểu sao bà Tiết lại cảm thấy gà con này có hơi giống Tiểu Lĩnh, đều không chịu yên tĩnh, không nhàn rỗi nổi, bắt nó vào trói lại thì đáng thương quá, cứ để nó chạy bên ngoài đi.
Gà con thích chạy sau chân người ta, rất dễ bị giẫm chết, đặc biệt là cô út đi đường mang theo gió xưa nay không nhìn dưới chân, nếu như đi theo cô ấy chắc chắn cái mạng nhỏ sẽ mất luôn.
Khi cô út xuống xe đạp trông thấy một con gà con dưới chân mình, nhanh nhẹn nghiêng người, xuống từ một bên khác mới không giẫm chết thú cưng mới của bà Tiết.
Lúc ăn cơm Lâm Tô Diệp hỏi cô út: “Minh Xuân, tối còn đi nữa không?”
Cô út cười đáp: “Nay không đi, ở nhà nghỉ ngơi thôi ạ.”
Cố Mạnh Chiêu: “Vừa vặn anh kèm bài văn hóa cho em.”
Anh ta chỉ cần buổi tối có tiết sẽ về nhà mình, buổi tối không có tiết hoặc cuối tuần mới cùng cô út tới đây.
Anh ta còn hẹn sẵn với Đại Quân một tuần chí ít gặp ba lần để dạy Đại Quân ngoại ngữ.
Cô út lập tức cảm thấy đau đầu, vò đầu bứt tai nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, học khó quá!”
Lâm Tô Diệp an ủi cô ấy: “Cũng không khó lắm đâu, em nhìn em học nhanh biết bao, còn nhớ lúc trước thi công an không? Lúc đó Mạnh Chiêu dạy thế nào thì em học thế đấy, học vừa nhanh vừa giỏi.”
Cô út nghĩ ngợi rồi đáp: “Cũng không biết đầu em ngốc đi hay là sao nữa, bây giờ cảm thấy khó quá.”
Tiểu Lĩnh: “Cô út, là cô học càng nhiều thì câu hỏi càng khó hơn đó. Trước đây cô cùng lắm chỉ học kiến thức tiểu học, còn bây giờ tám phần học đến cấp hai nên có thể không khó được sao? Có vài người học tiểu học có giỏi đến đâu, lên cấp hai cấp ba đều không được." Cậu bé quay đầu tìm sự đồng tình từ bà Tiết: “Bà nội, có phải thế không ạ?”