Chương 841: Quá ưu tú 4
Chỉ là vừa nghĩ đến gia đình Lâm Tô Diệp ở ngôi nhà to cấp thủ trưởng đó là niềm vui của cô ta lại lập tức hóa thành mây đen.
Cũng may cô ta còn có công việc.
Sau khi chuyển tới bộ phận tuyên truyền bên này, cô ta cũng là phó chủ nhiệm, dưới sự giúp đỡ của Đào Hồng Anh rất nhanh đã thể hiện năng lực của mình, có hy vọng đạp phó chủ nhiệm Vương xuống, đến khi đó cô ta sẽ được đề bạt lên làm chủ nhiệm.
Nghĩ đến bản thân mình có thể nào cũng là học sinh tốt nghiệp cấp hai chân chính, giá trị thực tế của bản thân cao, đáng tiếc cấp ba chỉ mới học nửa năm đã bị bà kế yêu cầu đi làm mà không cho tiếp tục đào tạo sâu nữa.
Nhưng so với một người còn chưa từng học tiểu học như Lâm Tô Diệp mà nói, mình đã rất lợi hại rồi.
Cô ta nhìn thấy Hồ Vệ Đông và Hồ Tiểu Mẫn về nhà, theo thường lệ hỏi tình hình ở trường học, có đánh nhau không, học có theo kịp không, thái độ của giáo viên thế nào.
Hồ Tiểu Mẫn nói tất cả đều rất tốt, giáo viên và bạn học đều thích cô bé.
Hồ Vệ Đông: “Tốt lắm ạ.”
Lâm Uyển Tinh hơi nhíu mày: “Tốt lắm? Giáo viên có khen con không? Các bạn học có chơi với con không? Bọn họ có bắt nạt con không, có nói gì khó nghe không?”
Nếu hai đứa con trai của Lâm Tô Diệp dám dẫn đầu xa lánh Tiểu Đông, cô ta sẽ đi tìm thủ trưởng tố cáo ngay!
Hồ Vệ Đông: “Không ạ, con chơi với Cát Phong và Mã Minh, không ai dám bắt nạt.”
Nó ở trong lớp cũng được tính là lớn tuổi, dáng người cao, người khác cũng không dám bắt nạt!
Chỉ cần Cát Phong và Mã Minh không dẫn đầu xa lánh vậy người khác càng không có khả năng xa lánh nó hơn.
Chỉ là giáo viên cũng không quan tâm nó thêm mà thôi.
Trước đây ở bên xưởng phân bón hóa học, vì cha nó qua đời, mẹ nó được điều từ bên bộ đội qua cho nên các giáo viên rất quan tâm nó.
Lâm Uyển Tinh dặn dò bọn trẻ: “Đã khôi phục kỳ thi đại học rồi, các con nhất định phải chăm chỉ học hành. Năm đó nếu như mẹ có thể học cấp ba nhất định có thể thi vào một trường đại học tốt. Cha các con cũng rất ưu tú, các con càng nên trò giỏi hơn thầy, sau này thi vào một trường đại học tốt, có một tương lai tốt hơn.”
Hồ Vệ Đông và Hồ Tiểu Mẫn đồng ý.
Lâm Uyển Tinh gắp một miếng thịt cho Hồ Vệ Đông: “Con là anh, đàn ông trong nhà chúng ta càng nên gánh vác trách nhiệm. Ở nơi con người phức tạp này, chúng ta phải phấn đấu, không thể kém hơn người khác.”
Hồ Tiểu Mẫn tò mò hỏi: “Mẹ, trước đây không phải mẹ nói… chỉ cần cố hết sức tiến lên, không cần so với người khác hay sao?”
Lâm Uyển Tinh nhíu mày: “Chúng ta không so với người khác vậy người khác không so với chúng ta hay sao? Chúng ta phải làm đến mức ưu tú được người người thừa nhận, khiến người khác nhắc tới đều phải khen rất giỏi, như vậy mới có tư cách nói cố hết sức là được, không cần so với người khác. Nếu như bản thân không ưu tú còn nói không so với người khác, vậy đó chính là cái cớ kém cỏi, là phế vật.”
Hồ Tiểu Mẫn không dám nói nữa.
Cô bé cảm thấy mẹ có hơi khác, trước đây mẹ luôn nói “là của con chính là của con, không tranh không giành mới tốt.” Bây giờ hình như phải tranh giành rồi?
Cô bé nghĩ một chút, bản thân chăm chỉ học hành, thi được hạng nhất ở trên lớp là được.
Lâm Uyển Tinh vẫn dò hỏi cặn kẽ chi tiết Hồ Vệ Đông, hai đứa Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh có cầm đầu xa lánh nó không, có nói mát thậm chí là bịa đặt cô ta mượn tiền các thứ hay không.
Hồ Vệ Đông lắc đầu: “Không có, con với tụi nó vẫn chưa nói chuyện.”
Lần đó đánh nhau ở quân khu, nó biết mọi người đều thiên vị Đại Quân và Tiểu Lĩnh vì cha của tụi trẻ còn sống, mọi người đều nịnh nọt Tiết Minh Dực.
Lại trở về quân khu, nó nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không xung đột với tụi trẻ nữa.
Dù sao cha của tụi trẻ cũng lợi hại hơn, ngay cả Cát Phong cũng nói không thể đắc tội, nếu lại có xung đột thêm người bị thiệt chỉ có thể là nó.
Lâm Uyển Tinh: “Các con là bạn học, từ từ gây dựng quan hệ đi.”
Hồ Vệ Đông từ chối cho ý kiến, nó không xung đột với đám người Tiết Viễn Chinh thì thôi còn kêu nó đi nịnh nọt tụi trẻ, thế này không có khả năng.
Thành tích học tập của nó tốt, Tiết Viên Chinh chắc chắn sẽ kiêng dè nó.
Lâm Uyển Tinh lại dạy dỗ các con: “Các bạn cùng lớp cũng không cần chơi thân với tất cả mà phải biết chọn. Có vài người không cần thì bỏ đi, đừng lãng phí thời gian học và sức lực lên tụi nó. Có vài người đáng để qua lại thì phải tốn chút thời gian, kiên nhẫn một chút, chỉ cần con cho đi thật lòng, người khác cũng sẽ xiêu lòng.”
Nhà họ Tiết cũng đang chuẩn bị ăn cơm.