Chương 840: Quá ưu tú 3
Chạy bền, không thành vấn đề.
Chạy ngắn, càng không thành vấn đề.
Bắn ná thun, nhất định phải tham gia.
Nhảy cao nhảy xa, ném tạ phi lao thì bỏ đi, giáo viên không cho cậu bé tham gia vì cậu bé nhỏ hơn các bạn học cùng lớp khác, còn nhỏ hơn lớp năm lớp sáu, sức cũng không lớn bằng người ta, chung quy vẫn bị giới hạn, vẫn nên chọn các môn cậu bé có ưu thế nhất là được, dù sao tổng hạng mục tham gia của mỗi người cũng giới hạn.
Hồ Vệ Đông cảm thấy mình lớn hơn Tiết Vân Lĩnh hai tuổi, dáng người cao hơn một chút, sức cũng lớn hơn một chút, chạy bộ chắc chắn có thể thắng cậu bé.
Kết quả cho dù là chọn một trăm mét hay là một nghìn mét, nó vẫn… thua Tiết Vân Lĩnh.
Cũng may không phải hai người thi riêng lẻ mà là mười mấy nam sinh cùng chạy như vũ bão, nó thua chỉ có bản thân thấy khó chịu và mất mặt, còn những người khác lại chẳng cảm thấy sao cả.
Ở trong mắt mọi người, học hành thua Tiết Viễn Chinh là chuyện bình thường, vận động thua Tiết Vân Lĩnh cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
Nhưng trong lòng Hồ Vệ Đông lại khó chịu không nói nên lời, giống như có nghìn con kiến đang cắn khiến cả người ngứa ngáy.
Buổi chiều tan học, mấy bạn học thuận đường đều vây quanh Tiểu Lĩnh đòi cùng cậu bé về nhà, thuận tiện nói về bí quyết bắn ná thun.
Mấy bạn học nữ Phan Thược Dược đều muốn nói chuyện với Đại Quân, chỉ là thấy hai tay cậu bé đút túi quần, cụp mí mắt, bộ dáng lạnh lùng lại mất kiên nhẫn nên bọn họ cũng không dám tới gần.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh phải tới lớp mầm đón Toa Toa như thường ngày.
Hồ Vệ Đông cũng tới lớp hai đón em gái Hồ Tiểu Mẫn.
Hồ Tiểu Mẫn đã mười tuổi, hiểu chuyện giống như anh trai, không cần người lớn lo lắng mà có thể chủ động học hành, về nhà cũng sẽ chủ động giúp làm việc nhà.
Cô bé rất nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của anh trai hơi kém, có vẻ không vui, mới quan tâm hỏi: “Anh, có người bắt nạt anh sao?”
Hồ Vệ Đông lắc đầu: “Anh học giỏi như vậy, dáng người cũng cao, ai dám bắt nạt? Em thì sao? Có thích ứng được không?”
Hồ Tiểu Mẫn cười đáp: “Được chứ ạ, ở đây tốt hơn trường học cũ nhiều.”
Hồ Vệ Đông nắm tay cô bé: “Nếu như có người bắt nạt em, em nhất định phải nói với anh.”
Cho dù là ở đâu cũng sẽ có mấy bé trai bé gái hư đó, coi thường trẻ nhỏ không cha hoặc không mẹ, sẽ bắt nạt người ta.
Khi bọn họ vừa tới xưởng phân bón hóa học có vài học sinh muốn bắt nạt nó, bị nó bất chấp đánh cho một trận mới trấn áp được bọn họ.
Ở đây cũng vậy, chỉ cần có người dám bắt nạt bọn họ, nó cũng sẽ bất chấp tất cả mà đánh nhau với bọn chúng, quang minh chính đại không được thì lén lút, chỉ cần cho tụi nó biết mình không sợ chết thì bọn nó sẽ phải sợ mình.
Nhìn thấy Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh đón một bé gái xinh xắn ra ngoài, Hồ Tiểu Mẫn không nhịn được mà ngưỡng mộ bảo: “Cô bé đó xinh quá.”
Hồ Vệ Đông: “Em xinh hơn, nó là do quần áo đẹp, đợi anh lớn rồi cũng sẽ kiếm tiền mua quần áo cho em.”
Hồ Tiểu Mẫn nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”
Cô bé không nhịn được mà dời tầm nhìn lên chân của Toa Toa, đôi giày da nhỏ đó thật đẹp quá.
Cô bé biết nhà mình không có tiền nên không thể mua được thứ này, cho nên cũng chỉ nhìn, ngưỡng mộ một chút chứ không đòi.
Đại Quân nắm bàn tay nhỏ của Toa Toa đi về nhà, Tiểu Lĩnh thì lại cùng mấy người Lam Hải Quân, Vương Tiểu Lợi vừa nói vừa cười, còn muốn thi xoay bút.
Tiểu Lĩnh vẫn luôn cất dao nhỏ ở nhà mà không mang tới trường học, chủ yếu là vẫn chưa luyện thành công.
Cậu bé nói: “Lâu như vậy tớ mới có thể kiên trì được một phút, ôi, không được.”
Vương Tiểu Lợi: “… Một phút còn ít nữa hả? Hình như tớ được có ba giây? Một, hai… á…” Rơi rồi.
Đến đầu đường, bọn trẻ tách ra ai về nhà nấy.
Hồ Vệ Đông nắm tay Hồ Tiểu Mẫn về nhà, nhà bọn họ ở cùng phía với nhà Vương Tiểu Lợi.
Lâm Uyển Tinh đã mua cơm về.
Cô ta rất hài lòng với nơi ở và môi trường làm việc hiện tại, một ngày ba bữa tới nhà ăn mua, không cần nấu cơm thêm, bớt hẳn mấy chuyện phiền phức như mua thức ăn, rửa rau, nấu cơm, rửa bát.
Cô ta được chia một căn nhà hai gian, bắc nam ngăn ra, bên trong là giường đất bên ngoài là một cái giường.
Trời lạnh một nhà ba người ngủ trên giường đất, trời nóng Tiểu Đông sẽ chuyển ra giường bên ngoài.
Mấu chốt là sân cũng không nhỏ, đường phố bên ngoài cũng bằng phẳng, không cần giẫm trên bùn đất mỗi khi trời mưa hay đổ tuyết, ở quân khu này không cho phép xây dựng lung tung, cũng không cần đi rất xa vòng bảy tám lượt qua cổng nhà người khác mới về đến nhà mình.