Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 839 - Chương 839. Quá Ưu Tú 2

Chương 839. Quá ưu tú 2 Chương 839. Quá ưu tú 2

Chương 839: Quá ưu tú 2

Cũng may nó đã từng theo Lâm Uyển Tinh tới nhà họ Cát chào hỏi, nhận ra Cát Phong và Mã Minh, ở lớp cũng không tính là không có bạn.

Nửa tháng này nó thông qua đám người Mã Minh đã biết rõ các bạn học trong lớp mà cha mẹ có chức vụ cao, mấy người bình thường thì bỏ đi, chẳng muốn tìm hiểu.

Nó thấy tình cảm giữa Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân tốt lại rất bất mãn.

Nó có tìm hiểu qua cha của Lam Hải Quân là sĩ quan hải quân, quanh năm đi lại giữa chiến hạm và hải đảo, mẹ cậu bé là sĩ quan lục quân. Công việc của cha mẹ cậu bé rất bận, không thường xuyên về nhà, nhưng nhà bọn họ lại rất giàu có, trong nhà có thịt, cá, điểm tâm ăn mãi không hết. Nếu qua lại tốt với cậu bé chắc chắn có thể có được không ít lợi ích.

Đương nhiên, nó chẳng có ý đồ gì với đống đồ ăn đó của nhà họ Lam, càng không thích tiền của nhà họ Lam, nó chỉ coi thường anh em nhà họ Tiết đi đến đâu cũng có tính chia bè kết phái.

Bài tập về nhà của Đại Quân đến tay nó, nó bĩu môi chẳng thích nhìn nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn một cái.

Vừa nhìn trong bụng lại toàn nước chua, chữ viết này cũng quá đẹp rồi, Tiết Viễn Chinh học của ai? Đây là bái danh sư à?

Nếu không phải Tiết Minh Dực làm tham mưu trưởng, trong nhà có tiền, kiến thức càng lợi hại hơn người khác thì Tiết Viễn Chinh có thể có được lợi ích như vậy sao?

Nếu cha mình còn sống và nếu như mình có môi trường như vậy, mình cũng có thể viết đẹp như thế!

Bây giờ mình không có mấy tài nguyên này đã viết rất đẹp rồi, cũng không kém hơn Tiết Viễn Chinh!

Nó đặt vở bài tập của mình và của Tiết Viễn Chinh song song để so sánh, càng nhìn càng cảm thấy mình viết cũng rất đẹp, không kém ở đâu cả. Cô Nghiêm chỉ biểu dương Tiết Viễn Chinh chứ không biểu dương mình, đúng là thiên vị, chắc là thấy mình không có cha nên coi thường mình, thấy cha của Tiết Viễn Chinh chức vị cao nên nịnh bợ cậu bé!

Hừ, đồ xu nịnh!

Phong Tiêu Ý là bạn cùng bàn với nó, chữ vô cùng xấu, nhìn vở bài tập về nhà của Tiết Viễn Chinh mà chảy nước miếng: “Sao chữ của Tiết Viễn Chinh lại đẹp như vậy!”

Hồ Vệ Đông đẩy vở bài tập về nhà của mình tới trước mặt cậu bé, muốn khiến bạn học nói một câu “oa, chữ của cậu cũng đẹp lắm này! Cũng không kém gì của Tiết Viễn Chinh đâu, nhìn kỹ thậm chí còn đẹp hơn của cậu ấy đấy chứ! Nhưng cha cậu ấy là tham mưu trưởng, có thể tìm người dạy cậu ấy, còn cậu không có cha, đều là dựa vào tự mình luyện…”

Điều khiến nó thất vọng là Phong Tiêu Ý chẳng khen một câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào vở bài tập của Tiết Viễn Chinh đến ngây người: “Tiết Viễn Chinh lớn lên đẹp, chữ viết cũng đẹp, nếu tớ là con gái tớ cũng thích cậu ấy quá.”

Hồ Vệ Đông tức giận ném vở bài tập của Tiết Viễn Chinh lên bàn bạn học bên cạnh.

Phong Tiêu Ý vẫn đang nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu nói xem Tiết Viễn Chinh ưu tú như vậy, Tiết Vân Lĩnh lại không học giỏi bằng cậu ấy, chữ viết cũng không đẹp bằng cậu ấy, cũng không được cô giáo khen, thế này khó chịu biết bao chứ?”

Hồ Vệ Đông cắn răng, lật quyển sách soàn soạt tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Phong Tiêu Ý lại là đứa trẻ không có nhãn lực, thở dài bảo: “Ôi, nếu ngày nào tớ cũng vậy thật quá mất mặt.”

Hồ Vệ Đông ra vẻ bình tĩnh đáp: “Tiết Viễn Chinh vận động không ổn, có vài người học tốt nhưng khả năng vận động kém.”

Nó không những học giỏi mà vận động cũng không tồi.

Trước đây ở xưởng phân bón hóa học, thành tích của nó xếp nhất lớp, thi đấu điền kinh cũng có thể chạy về hạng nhất, giành vinh quang cho lớp.

Phong Tiêu Ý: “Cậu ấy vận động không ưu tú bằng Tiết Vân Lĩnh nhưng cũng không tồi đâu. Ôi, người ta lớn lên sao ấy nhỉ, thành tích của Tiết Viễn Chinh xếp nhất lớp, Tiết Vân Lĩnh thì hạng nhất vận động.”

Hồ Vệ Đông không phục.

Đợi một tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều, giáo viên thể dục nói muốn chọn vận động viên cho đại hội thể thao mùa xuân của trường học.

Các mục thi đấu ở đại hội thể thao của các trường học đều tương tự, trên cơ bản chính là chạy bộ, vượt rào cản, ném tạ phi lao… trong các mục thi đấu ở trường học quân khu nhiều hơn hai môn so với bên ngoài, lớp cấp thấp thi bắn ná thun còn lớp cấp cao thì thi bắn cung, nghe nói cấp ba còn có môn xạ kích, đây là hạng mục mà các trường khác ở bên ngoài không có.

Hồ Vệ Đông vô tình hữu ý muốn so với Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh.

Nhưng mục vận động mà Đại Quân và Tiểu Lĩnh chọn lại khác nhau, Tiểu Lĩnh hiếu động, chỉ cần là môn vận động không có môn nào cậu bé không cảm thấy hứng thú và không giỏi.

Bình Luận (0)
Comment