Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 838 - Chương 838. Quá Ưu Tú 1

Chương 838. Quá ưu tú 1 Chương 838. Quá ưu tú 1

Chương 838: Quá ưu tú 1

Chủ nhiệm mới của Đại Quân và Tiểu Lĩnh đúng thật là người thân của hiệu trưởng Nghiêm tại lớp mầm của Toa Toa, cô ta là cháu gái bên ngoại của hiệu trưởng Nghiêm, cũng nghiêm khắc giống y như vậy.

Nhưng hiệu trưởng Nghiêm chỉ hơi cứng nhắc một chút, không thích học sinh và giáo viên ăn diện quá lòe loẹt, Nghiêm Lệ không yêu cầu lớn bao nhiêu về quần áo nhưng lại yêu cầu vô cùng nghiêm khắc về kỷ luật lớp học, yêu cầu bài tập về nhà cũng cẩn thận tỉ mỉ.

Trước mỗi một tiết học cô Nghiêm đều sẽ nhấn mạnh một lần phải nghiêm túc làm bài tập, trọng điểm biểu dương vài học sinh rồi lại nhấn mạnh phê bình vài học sinh.

Đại Quân xưa nay nghiêm túc nghe giảng, bài tập về nhà sạch sẽ, chữ viết đẹp, hiển nhiên nhận được sự yêu mến của cô Nghiêm vô cùng.

Tuy Tiểu Lĩnh không luyện thư pháp cùng nhưng sức của cậu bé lớn hơn một chút, lại luyện bắn ná thun, chơi dao gấp, được Tiết Minh Dực huấn luyện khống chế lực cho nên chỉ cần cậu bé nghiêm túc viết chữ, trang vở sạch sẽ, tổng thể cảm quan cũng không tồi.

Vương Tiểu Lợi lại không ổn, cậu bé tương tự với Tiểu Lĩnh ngày trước.

Lam Hải Quân không giỏi không kém, lúc nghiêm túc không bị phê bình, thi thoảng còn được tuyên dương, khi không nghiêm túc thì bị phê bình.

Cát Phong và Mã Minh là tiết nào cũng bị phê bình.

Cô Nghiêm nắm mép bàn giáo viên, ánh mắt nghiêm túc liếc quanh lớp: “Mỗi ngày các chiến sĩ đều phải huấn luyện, đó là bài tập của bọn họ, các học sinh phải làm bài tập về nhà chính là bài học của các em, ngay cả chút chuyện nhỏ này còn không làm tốt được vậy em còn đi học làm gì?”

Nói xong cô ta bắt đầu biểu dương bài tập về nhà xuất sắc hôm nay: “Bạn học Tiết Viễn Chinh cho dù là lúc nào bài tập về nhà cũng đều rất sạch đẹp gọn gàng, hơn nữa không có lỗi sai, các bạn học truyền nhau đọc đi.”

Cô ta đưa bài tập về nhà của Đại Quân cho bạn học đầu tiên truyền xuống, để tất cả mọi người luân phiên nhìn và học hỏi.

Cô ta lại chọn ra một quyển, nụ cười mỉm vốn vì khen Đại Quân mà mang theo lập tức đông cứng lại, lạnh lùng nói: “Bạn họ này không biết xuất phát từ tâm lý gì, mỗi lần viết chữ thiếu tay thiếu chân không nói, còn xiêu vẹo nghiêng ngả như bị gió thổi! Các em cũng xem một chút đi!”

Đây là bài tập về nhà của Mã Minh, Cát Phong tốt hơn cậu ta một chút nên không xếp chót.

Người ưu tú nhất và người kém nhất, mỗi lần đều sẽ bị gọi tên truyền nhau đọc.

Da mặt của Cát Phong đã dày như bức tường, lần đầu tiên còn cảm thấy xấu hổ nhưng số lần nhiều rồi lại thấy chẳng sao lắm.

Đại Quân cũng không thích bị vây xem như vậy, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng, số lần nhiều rồi cũng chẳng sao cả.

Chữ của Đại Quân viết rất đẹp, trong thanh tú lộ ra một vẻ phóng khoáng dứt khoát và lưu loát, khiến người vừa nhìn vào đã sinh ra hảo cảm.

Các bạn học đều thích nhìn chữ của cậu bé, cảm thấy chữ của cậu bé không giống con người cậu bé lạnh lùng không thích để ý người khác như vậy, ngược lại lộ ra một vẻ dịu dàng khác.

Quyển vở truyền đến tay Hồ Vệ Đông, nó siết ngón tay, trong lòng chẳng ngọt ngào gì mấy.

Nó lớn hơn Đại Quân và Tiểu Lĩnh hai tuổi nhưng lại chung lớp với tụi trẻ.

Cái này cũng không có gì, dù sao lúc này phần lớn trẻ con đều đi học muộn, trong lớp đại đa số đều mười hai mười ba tuổi, Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi học sớm nên tuổi nhỏ mà thôi.

Nhưng thành tích mà xưa nay nó luôn tự hào lại không so được với Đại Quân!

Hồ Vệ Đông bị ảnh hưởng bởi Lâm Uyển Tinh, từ nhỏ đã hiếu thắng, thích thể diện, đặc biệt là sau khi cha qua đời nó càng ngày càng hiếu thắng hơn.

Nó cũng đặc biệt luyện thư pháp còn học chữ bút lông, mỗi lần làm bài tập về nhà đều nghiêm túc hoàn thành. Trước đây khi còn ở bên trường học xưởng phân bón hóa học, học sinh luôn được treo bên miệng giáo viên biểu dương chính là nó.

Nhưng nó chuyển đến trường tiểu học quân khu này đã được nửa tháng, các giáo viên lại không đặc biệt để ý đến nó cho lắm.

Cảnh tượng các giáo viên bị nó làm cho kinh ngạc, không nhịn được mà liên tiếp khen nó, dùng nó để phê bình mấy đứa trẻ không tiến bộ không nghiêm túc ở quân khu đó, đều phải nhìn nó mà học hỏi như trong tưởng tượng của nó lại chưa xuất hiện lấy một lần.

Các giáo viên khác ngược lại vẫn được, cũng từng khen nó, nhưng trong mắt cô Nghiêm này chỉ có một mình Tiết Viễn Chinh!

Nó thấy khó chịu và đố kỵ nói không nên lời.

Nó chuyển tới đây ngày thứ tư chủ nhiệm lớp vẫn là Lưu Ngạn, hình như anh ta rất bận nên cũng không đặc biệt chào đón và giới thiệu nó, chưa đến hai ngày đã đổi thành Nghiêm Lệ.

Mọi người vội chào đón chủ nhiệm lớp mới lại càng không ai quan tâm đến nó hơn.

Bình Luận (0)
Comment