Chương 837: Thất lễ 5
Đang nói thì Tiểu Lĩnh vội vàng đổi vị trí, nhảy cẫng lên vả bôm bốp vào miệng: “Lưu Ngạn, đồ khốn nạn nhà anh, lúc ôn tập tôi làm tài liệu cho anh xem trước, làm câu hỏi ôn tập cũng cho anh làm trước, thằng phế vật ngu đần như anh không thi đỗ ngược lại nói tôi giấu nghề, anh là đồ không có lương tâm, tôi đánh chết anh! Anh cút đi, thằng rác rưởi!”
Sau đó cậu bé lại trừng mắt, lạnh lùng nói: “Rác thối như vậy ai thích thì người đấy lấy, Vu Tuệ Mẫn tôi chẳng cần!”
Nói xong, cậu bé quay đầu nghênh ngang đi ra ngoài.
Bà Tiết và mấy người Lam Hải Quân vỗ tay bôm bốp, khen hay.
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô nói: “Các con tôn trọng cô Vu một chút được không?”
Tiểu Lĩnh quay người chạy về, cười bảo: “Mẹ ơi, lúc mẹ đi họp phụ huynh còn nói thầy Lưu rất tốt, giờ nhìn sai rồi phải không?”
Lâm Tô Diệp: “Khi người ta không trốn đi thổi bụi trong mắt cũng rất tốt mà.”
Ngồi đây bàn luận với mấy đứa trẻ về chuyện Vu Tuệ Mẫn bắt gian, cô cũng không biết nói gì mới phải, đành đuổi các con mau đi làm bài tập, đừng cả ngày tán gẫu nữa.
Bị Vu Tuệ Mẫn làm ầm một trận như vậy, Lưu Ngạn không những bị trường học thông báo phê bình và bị xử lý, mà còn trực tiếp bị điều khỏi trường tiểu học quân khu đến trường tiểu học nông thôn gần đó dạy học.
Tuy rằng cô Triệu không bị Vu Tuệ Mẫn đánh chửi nhưng cũng không ngóc đầu lên được, xin điều đến trường học khác làm giáo viên.
Loại trường học mới chỉ có thể khiêm tốn, không thể thăng chức, đãi ngộ hiển nhiên kém hơn tiểu học quân khu rất nhiều, nhưng ở đây cô ta đã không thể ngóc đầu lên được nữa rồi.
Cũng may bây giờ là năm bảy mươi tám, bốn người đó vừa mới ngã xuống được hai năm, tình hình trong nước đã khá thoải mái hơn.
Nếu là quan hệ nam nữ lung tung trước đây, tội lưu manh sẽ bị gán ngay cho bọn họ, nếu là sau năm tám mươi ba đúng thời kỳ nghiêm khắc chắc chắn cũng sẽ bị phán tù năm sáu năm.
Lưu Ngạn vừa đi, Đại Quân và Tiểu Lĩnh được đổi một giáo viên chủ nhiệm vô cùng nghiêm khắc, khiến cho Tiểu Lĩnh về nhà than ngắn thở dài.
Ngày đó Lâm Tô Diệp không có lớp học ban đêm nên trực tiếp trở về từ học viện mỹ thuật, vừa đến nhà đã nghe Tiểu Lĩnh ở đó bóc phốt: “Cô Nghiêm vừa tới không nên tên là Nghiêm Lệ mà nên tên là Nghiêm Khắc! Lên lớp hoạt động đầu óc một chút đã nói cháu không tập trung, cháu nhìn nóc nhà cũng nói cháu muốn ngủ gật.”
Bà Tiết: “Giáo viên mới lợi hại như vậy sao?”
Tiểu Lĩnh: “Vâng bà ạ, còn có một chiêu ném phấn vào người tuyệt đối không sống lợi hại hơn cô Vu, bách phát bách trúng luôn nhé. Cháu chỉ ngáp một cái thôi, viên phấn của cô ấy đã đập trúng mũi cháu, suýt chút nữa thì bắn vào mồm cháu luôn! Lam Hải Quân bị đánh u một cục còn bị nhéo tai nữa.”
Bà Tiết: “Ôi giời ơi, thế không được, vậy Cát Phong thì sao, nó không bị đòn sao?”
Tiểu Lĩnh: “Ngày nào nó chẳng bị đứng phạt, tay cũng bị thước đánh sưng húp lên, chậc chậc, đáng thương lắm!”
Cậu bé thấy Lâm Tô Diệp về nhà mới gọi: “Mẹ ơi, hay là con về lớp ba học được không, lớp ba giáo viên cũng tốt, vừa dịu dàng vừa lương thiện, chưa bao giờ từng đánh mắng học sinh.”
Lâm Tô Diệp: “Đại Quân bị đánh không?”
Tiểu Lĩnh: “Không ạ, tiết nào anh ấy cũng được khen, cô Nghiêm vẫn luôn giương gương mặt lạnh lùng chỉ cười với mỗi Đại Quân thôi.”
Lâm Tô Diệp nhún vai, cái này còn chưa chứng tỏ rõ ràng vấn đề rồi sao?
Tiểu Lĩnh thấy Lâm Tô Diệp không nghĩ cách cho mới thở dài: “Ôi, nghĩ như vậy vẫn là thầy Lưu tốt hơn, tuy rằng thấy ấy không tốt với cô Vu nhưng thầy ấy vẫn khá tốt với học sinh, lên lớp ngủ cũng kệ, cũng chẳng ném phấn vào đầu.”
Lâm Tô Diệp: “Con nhớ Lưu Ngạn như vậy, vậy con chuyển trường đi tìm cậu ta đi?”
Tiểu Lĩnh lập tức nịnh nọt lừa cô: “Mẹ, sức hành động đừng mạnh như vậy, mẹ nói với cô Nghiêm vài câu là được mà.”
Toa Toa: “Sao anh không tìm em nói?”
Tiểu Lĩnh mang vẻ mặt ghét bỏ: “Đứa con nít nhà em quản làm gì… ôi, cô Nghiêm sẽ không phải là người nhà của hiệu trưởng Nghiêm của các em đấy chứ?”
Toa Toa hừ một tiếng đắc ý.
Tiểu Lĩnh lập tức nịnh nọt Toa Toa, bóp vai cho cô bé: “Em gái tốt, em nói giúp anh nhé?”
Toa Toa thở dài: “Một đứa con nít có tác dụng gì đâu…”
Tiểu Lĩnh: “…” Còn trả đũa anh nữa!