Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 836 - Chương 836. Thất Lễ 4

Chương 836. Thất lễ 4 Chương 836. Thất lễ 4

Chương 836: Thất lễ 4

Vừa đến nhà đã thấy Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân, Vương Tiểu Lợi đều đang ở đó, Toa Toa cũng được đón về.

Bọn trẻ mặt mày hớn hở không biết nói gì, bà Tiết thì lại liên tục hô lên kinh hãi không được không được rồi.

Lâm Tô Diệp: “Mấy đứa đang làm gì thế?”

Tiểu Lĩnh chạy vút tới trước mặt Lâm Tô Diệp, kéo cánh tay của cô: “Mẹ ơi, con thật sự không ngờ vô Vu lại dũng mãnh như vậy đó, cô ấy mạnh như mẹ vậy.”

Lâm Tô Diệp vung tay khỏi cậu bé với vẻ ghét bỏ: “Con nói cô Vu lợi hại là được, cần gì cứ nhất định phải kéo theo mẹ?”

Tiểu Lĩnh cười khà khà: “Vì mẹ lợi hại nhất.”

Lâm Tô Diệp hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Cô vừa ngồi xuống, Toa Toa đã bưng ca trà ra cho cô uống nước, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô hóng chuyện.

Tiểu Lĩnh dẫn mấy người Lam Hải Quân kể lại cho Lâm Tô Diệp và bà Tiết.

Tiểu Lĩnh học giọng điệu của Vu Tuệ Mẫn, nói với vẻ lạnh lùng và bình tĩnh: “Lưu Ngạn, anh thay lòng rồi tại sao không nói thẳng? Lén lén lút lút còn tính là đàn ông gì nữa?”

Cậu bé ra hiệu cho Lam Hải Quân tiếp lời.

Lam Hải Quân: “Tuệ Mẫn, em, em hiểu lầm anh rồi.”

Lam Hải Quân không biết bắt chước đến vậy nên học theo Lưu Ngạn không giống cho lắm, hơn nữa giọng nói còn bằng bằng, không lên xuống nhịp điệu tí nào.

Tiểu Lĩnh nôn nóng: “Cậu học cho chuẩn chút đi, bằng không bọn họ nghe không lọt đâu.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Tiểu Lĩnh đành tự mình học theo Lưu Ngạn: “Tuệ Mẫn, em nghe anh nói, không phải như em nhìn thấy đâu.” Cậu bé vừa học còn vừa giơ cánh tay lên, sau đó hôn chụt chụt hai cái.

Toa Toa che miệng cười há há.

Bà Tiết: “Sao lại thế? Đã như vậy rồi còn không phải như đã nhìn thấy sao?”

Lâm Tô Diệp: “…”

Cô muốn kêu Tiểu Lĩnh đừng nói nữa, các con không thấy tội cho cô Vu sao?

Đại Quân: “Mẹ, không sao, cô Vu không sợ người chút nào đâu.”

Từ sau khi Lâm Tô Diệp nói chuyện với Vu Tuệ Mẫn, cô ta đã lưu ý trong lòng, mấy ngày này xin nghỉ đột kích trường tiểu học điều tra Lưu Ngạn.

Cô ta tìm được vài giáo viên có quan hệ tốt, vừa hỏi đã biết Lưu Ngạn và cô Triệu qua lại rất thân mật.

Cô ta kêu bọn họ đừng nói với Lưu Ngạn chuyện mình điều tra anh ta mà mai phục hai ngày cuối cùng cũng bắt được Lưu Ngạn và cô Triệu một mình vào phòng đóng cửa.

Cô ta điều tra được một đống bằng chứng, không cần nghe người khác nói cũng không cần bất cứ lời giải thích nào, hôm nay trực tiếp đá cửa vào bắt gian ngay tại trận.

Đại Quân nhận lời ủy thác của Lâm Tô Diệp theo dõi Lưu Ngạn, tuy rằng không biết cụ thể là gì nhưng cậu bé đoán cũng biết được Lưu Ngạn có lỗi với cô Vu.

Cậu bé kể lại ngắn gọn cho Lâm Tô Diệp nghe.

Tiểu Lĩnh ở bên cạnh còn đang diễn, đóng vai Lưu Ngạn: “Tuệ Mẫn, em đừng làm loạn, thật sự không phải như em nhìn thấy đâu, Tiểu Triệu… cô ta bị bụi bay vào mắt, anh chỉ thổi hộ cô ta thôi! Thật sự là bất cẩn thôi mà!”

Lâm Tô Diệp: “…”

Tiểu Lĩnh lại học theo Vu Tuệ Mẫn: “Mỗi ngày các anh trốn ở trong phòng để thổi bụi trong mắt thôi ấy hả? Nghĩ người khác đều mù hết cả sao?”

Cậu bé lại học theo Lưu Ngạn: “Tuệ Mẫn, em có thể đánh anh chửi anh nhưng em không thể vu oan cho anh!”

Nói xong cậu bé lại quay người đóng vai Vu Tuệ Mẫn, giơ tay vả thật mạnh hai cái vào miệng, còn lồng tiếng chát chát cho mình: “Tôi đánh anh! Vu oan cho anh sao?”

Tiểu Lĩnh vừa giậm chân vừa gào lên: “Cô đánh tôi, vậy mà cô dám đánh tôi! Cô thi đỗ đại học đã coi thường tôi! Cô chắc chắn cũng có bồ ở bên ngoài rồi chứ gì!”

Cậu bé giải thích cho Vương Tiểu Lợi bồ là gì: “Chính là cha cậu ở bên ngoài có người phụ nữ khác đó.”

Lâm Tô Diệp: “Đừng nói vớ vẩn.”

Tiểu Lĩnh tiếp tục học Vu Tuệ Mẫn, bộ dáng vô cùng tức giận: “Lưu Ngạn, đồ vô sỉ!”

Cậu bé lại học Lưu Ngạn: “Mẹ cố vẫn luôn coi thường tôi, biết rõ hai chúng ta đã kết đối tượng còn sắp xếp cho cô xem mắt, cả ngày ngưỡng mộ người này ngưỡng mộ người kia, thích chồng nhà người khác, đây là có ý gì hả? Còn không phải muốn đuổi tôi đi?”

Trong nháy mắt lại chuyển thành Vu Tuệ Mẫn: “Mẹ tôi chỉ nói thế thôi, tôi nói năm nay đăng ký kết hôn không phải bà ấy cũng không can thiệp hay sao?”

Tiểu Lĩnh mệt bơ phờ ho khan hai tiếng, tiếp tục học Lưu Ngạn: “Cô đừng giả bộ, cô đã vào đại học còn muốn đăng ký kết hôn với một giáo viên tiểu học như tôi sao? Lúc đầu hai chúng ta cùng nhau ôn tập nhưng cô lại giấu nghề, bản thân thi đỗ không cho tôi thi đỗ!”

Bà Tiết: “Thằng cha thối tha này thật thiếu đòn!”

Bình Luận (0)
Comment