Chương 835: Thất lễ 3
Để không khiến Cố Mạnh Chiêu lúng túng, cô không nói cho anh ta biết, Cố Mạnh Chiêu cũng không phải người thích hóng chuyện hiển nhiên cũng không hỏi.
Cố Mạnh Chiêu tìm người gọi Vu Tuệ Mẫn giúp Lâm Tô Diệp.
Vu Tuệ Mẫn cùng các bạn học tham gia tổ chức sinh viên của trường học, đang bận, nghe thấy Lâm Tô Diệp gọi mình cô ta lập tức chạy ra ngoài.
Vu Tuệ Mẫn rất ngạc nhiên: “Chị dâu, chị tìm tôi sao?”
Cô ta không nghĩ ra được Lâm Tô Diệp tìm mình có chuyện gì, dù sao cô ta cũng có quan hệ tốt với đám trẻ nhưng không có bao nhiêu giao tình với Lâm Tô Diệp, cô ta cũng không cảm thấy Lâm Tô Diệp có thể có gì cần mình giúp đỡ.
Lâm Tô Diệp hỏi han cô ta vài câu, mới bảo: “Cô Vu, lũ trẻ đều rất quan tâm cô, tuy rằng cô không dạy tụi nhỏ nữa nhưng tụi nhỏ vẫn thường xuyên nhắc đến cô.”
Vu Tuệ Mẫn nghĩ đến ba đứa trẻ cũng rất vui vẻ, hỏi thăm bọn trẻ có khỏe không, Toa Toa thế nào, biết Toa Toa tới lớp mầm, Vu Tuệ Mẫn cười đáp: “Đứa trẻ Toa Toa này thông minh sớm, không thích chơi với các bạn nhỏ, không ngờ lớn hơn một tuổi con bé ngược lại đã bằng lòng tới lớp mầm, đây là chuyện tốt, trẻ con vẫn cần có bạn đồng trang lứa.”
Lâm Tô Diệp: “Toa Toa cũng nhớ cô Vu, ngày đó còn nói cô Vu không ở trường học nhưng đối tượng của cô Vu vẫn còn đây.”
Vu Tuệ Mẫn bật cười ha ha, chỉ nói chuyện thú vị về Toa Toa, đứa trẻ này tuổi nhỏ nhưng tinh ranh, nói rồi lại nói, đột nhiên cô ta kinh hoàng cảm thấy không đúng.
Đang yên đang lành Lâm Tô Diệp chạy tới nói với cô ta những chuyện này làm gì?
Nếu như thật sự muốn tìm cô ta nói về con thì cũng nên chọn cuối tuần hoặc lúc lễ tết mọi người đều ở thư viện của đại viện nói chuyện không phải càng tốt hơn sao?
Nụ cười trên mặt cô ta dần rút đi, hỏi trong sự thấp thỏm bất an: “Chị dâu?”
Lâm Tô Diệp: “Là Toa Toa quan tâm cô, cho nên… cũng khá quan tâm đến thầy Lưu, thích để ý đến cậu ta, cậu ta và một giáo viên khác hình như… qua lại rất thân mật, cô để tâm đến cậu ta một chút đi.”
Vu Tuệ Mẫn nghe xong cũng không biết là buồn hay tức giận, nhìn Lâm Tô Diệp cô ta biết người ta chắc chắn không phải nhàn rỗi vô sự tới đây nói đùa với mình mà chắc chắn có bằng chứng, là thật.
Lâm Tô Diệp cũng vì ba đứa con thích Vu Tuệ Mẫn chỉ dạy rất nhiều, không đành lòng cô ta chẳng hay biết gì mới nói cho cô ta, nếu là người khác cô ta sẽ chẳng nghĩ nhiều.
Dù sao gặp loại chuyện này, người ở bên quan sát tức giận nhưng người trong cuộc lại có hơi luyến tiếc chia tay, cuối cùng ngược lại trách người ta đã nói với mình sự thật, cảm thấy không nói với mình thì mình không biết người đàn ông không chung thủy, cũng không cần đối diện với lựa chọn khó khăn.
Cô cũng chỉ ám thị Lưu Ngạn có vấn đề, kêu bản thân Vu Tuệ Mẫn đi hỏi và đi tìm chứng cứ, dù sao Lưu Ngạn và cô Triệu cũng không phải người tài năng gì, cũng không có thủ đoạn tuyệt diệu gì hết, hai người ngày thường liếc mắt đưa tình để lộ rất nhiều dấu vết, những giáo viên khác chắc chắn cũng để mắt đến rồi.
Cô sợ Toa Toa nhìn lầm còn đặc biệt nhờ Đại Quân lén để ý đến thầy Lưu, xem có phải anh ta và cô Triệu qua lại thân thiết hay không.
Đại Quân là một đứa trẻ chín chắn lại suy nghĩ kín đáo, đã đồng ý với Lâm Tô Diệp thì sẽ làm rất tốt, trong thời gian mọi người đều không để ý, cậu bé lén bám theo thầy Lưu, nhìn thấy anh ta và cô Triệu vào trong phòng học một mình, đóng cửa chẳng biết làm gì.
Lâm Tô Diệp cũng sợ làm vấy bẩn tâm hồn trẻ thơ của Đại Quân cho nên chỉ kêu cậu bé để tâm xem có phải hai người qua lại nhiều hơn so với người khác không, chứ không cho cậu bé điều tra xem có bí mật gì hay không.
Đại Quân thấy bọn họ vào trong một phòng, đóng cửa là đủ rồi.
Đại Quân là một đứa trẻ còn có thể biết, Lâm Tô Diệp không tin người khác không biết, chỉ là người ta ngại gì đó mới không nói ra mà thôi.
Vu Tuệ Mẫn là người thông minh, cô ta lập tức nghĩ thông.
Cổ họng cô ta cay xè, nặn ra một nụ cười mỉm: “Chị dâu, cảm ơn chị đã nói cho tôi biết.”
Quan hệ giữa cô ta và giáo viên khác đều rất không tồi, cô ta đi học đại học bọn họ cũng rất chúc phúc, nếu Lưu Ngạn thật sự có chuyện gì đó, bọn họ không có khả năng không biết cũng không chủ động nói cho mình biết, ngược lại phải để Lâm Tô Diệp tới nói.
Vu Tuệ Mẫn cảm thấy rất lạnh lòng.
Là mình làm người thất bại hay là Lưu Ngạn quá biết làm người?
Lâm Tô Diệp thấy sắc mặt của cô ta không tốt mới an ủi: “Cô Vu, loại chuyện này người thường cũng không tiện nói, phỏng chừng cũng là sợ cô… buồn bã hoặc có hiểu lầm, tôi cũng không dám đảm bảo chắc chắn hay thế nào, cô có thể tự mình điều tra xem.”
Vu Tuệ Mẫn: “Cảm ơn chị dâu.”
Sau khi Lâm Tô Diệp tạm biệt lại tới lớp học ban đêm.
Ba ngày sau cô không có lớp học ban đêm nên trực tiếp về thẳng nhà từ học viện mỹ thuật.