Chương 834: Thất lễ 2
Cô vụt tới ngồi xuống, nếu không phải Cố Mạnh Chiêu tránh nhanh thì cô có thể ngồi lên đùi cậu ấy luôn đúng không?
Tuy rằng Nhạc Tâm Mi vẫn luôn muốn trao đổi nói chuyện với giáo viên, nhưng Lâm Tô Diệp là phụ nữ, ánh mắt đối với người cùng giới vô cùng nhạy bén.
Nữ sinh này rõ ràng có ý với Cố Mạnh Chiêu.
Cố Mạnh Chiêu làm người khiêm tốn dịu dàng, chỉ cần người ta không nói rõ tôi thích anh ta thì có khả năng anh ta cũng không ý thức được, dù sao đối phương không nói mình cũng không tiện tự mình đa tình.
Lâm Tô Diệp đóng vai người ác vậy, cho dù vì Minh Xuân hay là vì Cố Mạnh Chiêu thì cô đều phải đả kích nữ sinh này một chút.
Nhạc Tâm Mi cười ôn hòa, rất dịu dàng: “Bạn học này, cô thì sao?”
Lâm Tô Diệp: “Tôi với thầy Cố là người một nhà, đang sống chung, cô nói xem?”
Sắc mặt của Nhạc Tâm Mi hơi thay đổi sau đó lại nở nụ cười: “Là chị dâu của thầy Cố?”
Nếu đã là chị gái vậy trực tiếp nói đây là em tôi hoặc tôi là chị của anh ta, không cần nói là thầy Cố.
Nhưng thầy Cố là con trai độc nhất, chị dâu ở đâu ra?
Lâm Tô Diệp thản nhiên nói: “Đúng, tôi là chị dâu, là chị dâu của vợ thầy Cố, sau này cô cách thầy Cố nhà chúng tôi xa một chút.”
Nụ cười trên mặt Nhạc Tâm Mi càng thêm dịu dàng ngọt ngào, không hề lúng túng chút nào, cô ta cười bảo: “Chào chị dâu, xin lỗi, tôi có hơi thất lễ, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Cô ta cười với Cố Mạnh Chiêu, nói: Thầy Cố?”
Cố Mạnh Chiêu nhíu mày, anh ta có hơi mơ hồ, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Anh ta biết Nhạc Tâm Mi này vì cô ta là học sinh trong lớp mình, thành tích không tồi, vô cùng tích cực trả lời câu hỏi cũng rất thích đưa ra câu hỏi, nhưng trước đây chỉ dừng ở hỏi vấn đề, sao đột nhiên hôm nay lại ngồi bên cạnh mình ăn cơm?
Anh ta và cô ta cũng không quen đến vậy.
Anh ta nhắc nhở: “Bạn học Nhạc, đây là chị dâu của tôi, không có quan hệ gì với bạn, ngoài ra, tôi có vợ cần duy trì khoảng cách quan hệ với nữ giới khác, làm phiền bạn… ừm, dời bước sang bàn khác được không?”
Anh ta nói chuyện thẳng thắn vô tư, vừa không làm trò vừa không ngại ngùng, chỉ cảm thấy chuyện này là lý đương nhiên, hiển nhiên cũng không cần kiêng dè mặt mũi của đối phương.
Sắc mặt của Nhạc Tâm Mi thay đổi, cắn môi, nở nụ cười: “Vậy… thật xin lỗi, em thật sự quá thích… học vấn của thầy Cố, nhìn thấy thầy là muốn tới nói chuyện, xin lỗi đã quấy rầy hai người.”
Cô ta cười với Lâm Tô Diệp rồi bưng hộp cơm qua bàn bên cạnh ăn, không thấy khó xử và xấu hổ khi bị người từ chối chút nào.
Lâm Tô Diệp ra hiệu cho Cố Mạnh Chiêu ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Cố Mạnh Chiêu hỏi cô chuyện lớp học ban đêm hết khóa.
Lâm Tô Diệp: “Cuối tháng bắt đầu kiểm tra hết khóa, người hợp cách sẽ lấy được bằng tốt nghiệp, không hợp cách thì tiếp tục học, chị dự định thử xem sao.”
Một lớp học ban đêm học lực tiểu học và cấp hai không có khả năng học hai đến ba năm như lớp học ban đêm học lực cấp ba, chỉ một năm là nhiều nhất. Trường học vì để tiết kiệm thời gian cũng để chăm sóc những học viên có năng lực học mạnh đó, cứ khoảng nửa năm sẽ bắt đầu sắp xếp kỳ thi tốt nghiệp.
Thi chủ yếu là ngữ văn và toán học, ngoài ra có một bài thi tổng hợp nữa, một nửa chính trị, một nửa lịch sử địa lý, một loại khác là một nửa chính trị, một nửa lý hóa, các học viên tự do chọn bài tổng hợp.
Kỳ thi bắt đầu vào tháng ba, một tháng có hai lần cơ hội.
Thật ra người tới học lớp học ban đêm chính là vì cơ hội thi cử này, thật sự muốn nói trông mong lớp học ban đêm học hết được kiến thức cấp hai vậy hoàn toàn không thực tế. Các học viên muốn cầm được bằng tốt nghiệp nhất định bình thường phải tốn nhiều công sức hơn, chắc chắn phải tự học.
Thông qua kỳ thi lấy bằng, không thi qua thì học tiếp.
Cố Mạnh Chiêu khích lệ cô: “Với trình độ trước mắt của chị đã khá ổn rồi, ngữ văn và toán không thành vấn đề, bài thi tổng hợp cũng rất đơn giản, phần lớn là trắc nghiệm.”
Ăn xong hai người rời khỏi nhà ăn, Lâm Tô Diệp hỏi anh ta liên hệ với với Vu Tuệ Mẫn có nhiều không.
Cố Mạnh Chiêu: “Cô Vu học khoa Trung Văn, chị dâu tìm cô ấy có chuyện sao? Để em tìm người giúp chị gọi cho.”
Anh ta và Vu Tuệ Mẫn liên hệ nhiều hơn trước đây một chút vì tiếng Anh của Vu Tuệ Mẫn không ổn, có đôi khi cũng tìm anh ta nhờ chỉ dạy, có đôi khi sẽ tới nghe lớp của anh ta.
Lâm Tô Diệp hơi do dự: “Có chút chuyện riêng thôi.”
Ngày đó sau khi Toa Toa nói cũng chỉ có cô và Tiết Minh Dực biết mà không nói cho người khác, nhưng loại chuyện này chỉ cần Lưu Ngạn không có chừng mực thì sớm muộn gì cũng ầm ĩ ra, đến khi đó người biết sẽ càng nhiều.