Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846. Thành Tích

Chương 846. Thành tích Chương 846. Thành tích

Chương 846: Thành tích

Lý Lan Tú thấy cô nói chuyện chân thành, là thật sự nghĩ cho mình lại không khỏi có hơi tự trách, mọi người đều là bạn tốt, ghen tỵ với người ta làm gì, cô ta cười bảo: “Không sao, tôi tiếp tục học, bình thường tốn thêm chút thời gian làm đề vậy.”

Lúc ngang qua trường tiểu học Lâm Tô Diệp nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nhạc của đại học thể thao, nói muốn vào trong xem thử.

Lý Lan Tú và Lưu Phụng Mai phải về nhà làm việc, không rảnh quan tâm mấy chuyện nhàn rỗi của các con nên bọn họ rời đi trước.

Lâm Tô Diệp đỗ xe đạp của mình trong lán xe rồi vào thao trường nhìn.

Trên theo trường toàn là người tới người lui, đi đến đâu cũng có học sinh chạy qua, Lâm Tô Diệp trông mà có hơi hoa mắt.

Cô nhìn một vòng cũng không thấy lớp bốn đang ở đâu, đành đứng dưới bóng râm một cây đợi, vừa vặn đụng Lâm Uyển Tinh và bốn người phụ nữ khác đi tới từ phía đối diện.

Bắt đầu từ tết năm ngoái phụ nữ đã thịnh hành uốn tóc, từ uốn vài đường biến thành xoăn lọn nhỏ, thế hệ sau thấy vô cùng già nhưng ở thời đại này lại rất thời thượng.

Lâm Uyển Tinh và hai người phụ nữ đó đều để kiểu tóc này.

“Chủ nhiệm Lâm, Tiểu Đông nhà các cô thật xuất sắc, lớn lên ưa nhìn, học hành giỏi mà vận động cũng mạnh, thật sự hiếm có.”

Một người phụ nữ khác cũng khen: “Người khác không nói chứ bên bộ phận tuyên truyền chúng ta không tìm ra được người thứ hai đâu, cô dạy con thế nào vậy?”

Lâm Uyển Tinh cười dịu dàng, khiêm tốn đáp: “Bình thường tôi bận việc, nào có thời gian quản con, đều là bọn nhỏ tự lo cho mình thôi.”

“Thật là một đứa trẻ ngoan hiếm thấy.”

“Sau này chắc chắn có triển vọng.”

Trên mặt Lâm Uyển Tinh treo nụ cười nhẹ, trong lòng lại vô cùng hưởng thụ.

Ngoài miệng cô ta nói phải bình tĩnh không tranh không đoạt, nhưng trong lòng lại vô cùng để ý.

Một người phụ nữ như mình nuôi hai đứa con còn phải làm việc, cô ta chỉ muốn người ta khen cô ta độc lập tự cường, có năng lực, làm việc và giáo dục con cái chuyện nào cũng giỏi, lợi hại hơn mấy đôi vợ chồng cùng nhau chăm con đó. Dù sao có rất nhiều vợ chồng còn sống đủ cả nhưng giáo dục con cái chẳng ra làm sao, thua xa Tiểu Đông và Tiểu Mẫn.

“Nghe nói trước đây Tiểu Đông vẫn luôn đứng nhất trường, vậy tới bên này chắc chắn vẫn vậy chứ.”

“Sau này khôi phục kỳ thi đại học rồi, Tiểu Đông chính là hạt giống đại học chắc luôn.”

Lâm Uyển Tinh: “Thật ra đứa trẻ này không thích học đến vậy, mỗi ngày về nhà không đi đá bóng thì nghe radio, còn đòi giúp tôi làm việc nhà và trông em nữa.”

“Ôi chao, thật giỏi quá, không học nhiều mà vẫn thi đứng nhất được.”

Lâm Tô Diệp nghe thế trong lòng lại không hề dao động, cho dù con cô có ưu tú cỡ nào cũng đừng giẫm lên Đại Quân và Tiểu Lĩnh nhà tôi để khoe khoang là được.

Trong bộ phim truyền hình trong mơ, Lâm Uyển Tinh luôn vô tình cố khí khi người khác đang khen Đại Quân lại chỉ ra khuyết điểm tính cách của cậu bé, sau đó lại làm như vô tình đẩy Hồ Vệ Đông ra, hoặc là khi người khác đang khen Hồ Vệ Đông sẽ nhân cơ hội đá Đại Quân một cước.

Thành tích của Đại Quân tốt, tốt hơn Hồ Vệ Đông nhiều, mà Đại Quân yên tĩnh lạnh lùng, lười nói chuyện riêng của mình với người khác, càng không thích nói đến thành tích, cảm thấy chỉ là một thứ rất bình thường không có gì hay để nói ra.

Lâm Uyển Tinh và Hồ Vệ Đông chém gió nhiều năm như vậy kết quả đến lúc thi đại học mới thấy chân tướng.

Đại Quân tới trường đại học tốt nhất ở thủ đô còn Hồ Vệ Đông lại không vào được.

Nhưng Lâm Uyển Tinh nói là không muốn con liều mạng như vậy, mệt như vậy, không muốn tạo áp lực lớn như vậy cho con, thành tích không đại diện cho tất cả, thi đại học cũng không phải điểm cuối, chỉ cần con bằng lòng học thì ở đâu cũng là môi trường tốt nhất.

Dù sao lời nào cô ta cũng nói ra được hết.

Đúng lúc này trong phát thanh trường học bắt đầu liên tiếp báo thành tích đại hội thể thao.

“Lớp cấp thấp gồm lớp một, lớp hai và lớp ba một tổ, lớp cấp cao gồm lớp bốn lớp năm lớp sáu một tổ… thành tích như sau.”

“Hạng nhất chạy ngắn một trăm mét nam lớp cấp cao là Tiết Vân Lĩnh, hạng nhất hai trăm mét nam là Tiết Vân Lĩnh, hạng nhất bốn trăm mét nam là Lam Hải Quân, hạng nhất một nghìn mét nam là Tiết Viễn Chinh… hạng nhất xạ kích nam, Tiết Vân Lĩnh…”

Mấy người phụ nữ dỏng tai nghe, liên tục nghi ngờ: “Chủ nhiệm Lâm, Tiểu Đông tham gia hạng mục nào thế?”

Vừa rồi Lâm Uyển Tinh nói với bọn họ Hồ Vệ Đông tham gia nhảy xa không chạy lấy đà, nhảy cao, còn có một mục mấy trăm mét gì đó?

Bình Luận (0)
Comment