Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 847 - Chương 847. Là Có Người Chèn Ép Và Bắt Nạt Nó Sao

Chương 847. Là có người chèn ép và bắt nạt nó sao Chương 847. Là có người chèn ép và bắt nạt nó sao

Chương 847: Là có người chèn ép và bắt nạt nó sao

Lâm Uyển Tinh nói Hồ Vệ Đông toàn giành được hạng nhất ở trường cũ, trong đại hội thể thao mùa thu của lớp bốn nó giành hạng nhất các môn một trăm mét, hai trăm mét, còn có nhảy xa gì nữa cơ mà.

Vừa rồi nghe hạng nhất đều không phải Hồ Vệ Đông thì phải?

Qua một lúc, bọn họ nghe nói hạng hai chạy bốn trăm mét nam là Hồ Vệ Đông, nhảy xa không chạy lấy đà hạng hai là Hồ Vệ Đông.

Thế này cũng hơi lúng túng.

Có một người phụ nữ hòa hoãn bảo: “Dù sao nơi này cũng là tiểu học quân khu, tố chất của lũ trẻ đều rất giỏi, buổi sáng luôn thấy có người dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài chạy bộ buổi sáng.”

Người phụ nữ khác thì nói: “Không cùng một bộ phận với chúng ta, hình như là tham mưu trưởng Tiết ở bộ đội tác chiến, sống bên viện độc lập kia.”

“Vậy Tiết Vân Lĩnh và Tiết Viễn Chính đó là con của anh ta?”

Trong nháy mắt chủ đề đã triển khai quanh Tiết Minh Dực và mấy đứa trẻ chạy bộ buổi sáng.

“Nhà bọn họ còn có một nữ công an, buổi sáng cũng gặp mấy lần, hay chạy bộ cùng đám người tham mưu Tiết.”

“Nghe nói vợ của tham mưu Tiết đẹp lắm nhưng chưa từng tới bộ phận tuyên truyền chúng ta, từng gặp ở thư viện rồi, con người rất dịu dàng, chỉ là không thích chủ động để ý đến người ta.”

“Người phụ nữ này tốt số thật, nghe nói từ nông thôn lên, chưa từng đi học, sau khi tới đây cũng không cần làm gì cả, ngày nào cũng tới lớp học ban đêm học.”

“Bởi vậy mới nói phụ nữ ấy hả, phải gả cho người tốt, nếu như cô ta gả cho một người đàn ông bình thường nào có điều kiện như vậy chứ.”

Mấy người nói tới nói lui vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

Lâm Uyển Tinh vốn đang khoe con mình ưu tú hiểu chuyện, bản thân có năng lực lại tự cường, lòng hư vinh vừa có được sự thỏa mãn trong vài phút chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bẹp, buồn bực đến mức hít thở không thông.

Lâm Tô Diệp này sao đi đâu cũng có cô ta vậy?

Lúc này Nghiêm Lệ đi ra khỏi văn phòng định tới thao trường xem tình hình, cô ta cũng không để tâm đến đại hội thể thao cho lắm, cảm thấy có tham dự là được rồi.

Vừa rồi ở văn phòng có một chủ nhiệm lớp cằn nhằn nói học sinh trên lớp không thích báo danh, anh ta tốn sức lôi kéo vận động mãi mới gom đủ mấy hạng mục.

Anh ta còn tìm Nghiêm Lệ để tìm sự đồng cảm.

Nghiêm Lệ lại không thể đồng cảm với anh ta vì học sinh trong lớp cô ta toàn giành nhau tham gia, một mình đứa trẻ Tiết Vân Lĩnh này đã muốn ôm trọn toàn bộ hạng mục rồi, cô ta khuyên mãi mới khiến cậu bé lùi khỏi vài môn, những đứa trẻ khác cũng hăng hái tham gia như Lam Hải Quân, Hồ Vệ Đông…

Cô ta có hơi đau đầu bảo: “Học sinh nghịch ngợm ở lớp tôi quá nhiều, chỉ thích hoạt động, đứa nào cũng muốn tham gia mà môn không đủ, tôi khuyên cũng không khuyên được.”

Hại giáo viên đó buồn bực không muốn nói chuyện với cô ta nữa.

Khi Nghiêm Lệ tới thao trường xem đã gần kết thúc hội thi.

Cô ta vừa liếc mắt đã thấy Lâm Tô Diệp đứng dưới bóng râm một bên, chủ động chào hỏi: “Mẹ Toa Toa, tới thăm con sao?”

Sau khi Toa Toa tới lớp mầm không học cùng các anh trai nữa, Lâm Tô Diệp có thời gian cũng sẽ đi thăm.

Bây giờ cô đã quen với hiệu trưởng Nghiêm cũng từng gặp Nghiêm Lệ, lại còn là chủ nhiệm lớp của con trai mình nên hiển nhiên cũng không xa lạ.

Lâm Tô Diệp vừa cười vừa chào hỏi cô ta: “Cô Nghiêm, đại hội thể thao kết thúc rồi sao?”

Cô Nghiêm: “Gần xong rồi, phỏng chừng vẫn còn nghi lễ bế mạc nữa, bốn rưỡi chiều có thể tan học về nhà.”

Đại hội thể thao quy mô nhỏ ở trường học không liên kết với những trường khác, hạng mục ít chỉ cần một ngày là đủ, nếu tổ chức liên kết với các trường khác, vậy ít nhất cũng phải ba ngày.

Lâm Tô Diệp nói chuyện với cô ta vài câu, cũng không đợi con mà tạm biệt, đạp xe về nhà trước.

Cô vừa đi, Lâm Uyển Tinh cũng đi qua chào hỏi cô Nghiêm: “Cô Nghiêm, chào cô.”

Nghiêm Lệ nhìn cô ta: “Chào cô, cô là phụ huynh em nào vậy?”

Lâm Uyển Tinh tự giới thiệu bản thân một chút: “Thành tích của Tiểu Đông nhà chúng tôi vẫn tốt chứ?”

Nghiêm Lệ nhớ lại, hơi gật đầu: “Rất tốt.”

Lâm Uyển Tinh lại nói chuyện với cô ta vài câu, sau đó cười bảo: “Cô giáo, Tiểu Đông nhà chúng tôi vẫn nhờ cô quan tâm nhiều hơn.”

Nghiêm Lệ đáp: “Cô yên tâm, giáo viên đều sẽ đối xử công bằng, nhưng phụ huynh cũng phải quan tâm đến con cái nhiều hơn, bình thường phải trao đổi nhiều với các em.”

Lâm Uyển Tinh lập tức cảm thấy đây không phải lời hay: “Cô Nghiêm, có chuyện gì sao?”

Nghiêm Lệ: “Không có, bạn học Hồ Vệ Đông vừa mới chuyển tới vẫn phải thích ứng một chút.”

Lâm Uyển Tinh: “Thằng bé thích ứng rất tốt, lẽ nào nó có xung đột với các bạn học khác? Là có người chèn ép và bắt nạt nó sao?”

Bình Luận (0)
Comment