Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 848. Đây Rõ Ràng Là Coi Thường Mình

Chương 848. Đây rõ ràng là coi thường mình Chương 848. Đây rõ ràng là coi thường mình

Chương 848: Đây rõ ràng là coi thường mình

Nghiêm Lệ: “Ngược lại không có, bạn học Hồ Vệ Đông rất ưu tú, nhưng ngoại trừ thành tích học ra những phương diện khác cũng cần phải quan tâm nhiều hơn.”

Trong lòng Lâm Uyển Tinh vừa oan ức vừa giận dữ, bình thường mình trao đổi với con trai rất nhiều mà giáo viên còn nói như vậy, chứng tỏ con có vấn đề. Nghĩ đến trước đó khi Nghiêm Lệ nói chuyện với Lâm Tô Diệp tuy cũng không cười nhưng thái độ lại rất ôn hòa, đến mình thì lại dài mặt, bộ dáng bất mãn.

Đây rõ ràng là coi thường mình!

Cô ta sẽ không nhận được lợi ích của Lâm Tô Diệp rồi cố tình nhằm vào mình đấy chứ?

Phải điều tra một chút mới được, nếu như để cô ta nắm được đằng chuôi, nhất định sẽ khiến Nghiêm Lệ và Lâm Tô Diệp không được sống yên ổn.

Lâm Tô Diệp thuận đường đi đón Toa Toa.

Sau ba rưỡi có thể tới lớp mầm đón, sớm hay muộn một chút cũng không sao.

Cô vừa đi vào đã nhìn thấy mấy bạn nhỏ đang khóc.

Người làm mẹ nghe thấy tiếng trẻ con khóc đều nghi ngờ là con mình, vội vàng đẩy nhanh bước chân đi vào xem, chỉ thấy có mấy bé trai và bé gái đang ở đó khóc tu tu, Toa Toa thì xoa thái dương, bộ dáng đau đầu không biết nên làm thế nào.

Hai giáo viên cũng đang ở đó nói đừng khóc nhưng có hai bé trai vẫn khóc oa oa không ngừng như cũ, hoàn toàn không nghe lời giáo viên.

Toa Toa bị làm ồn chịu không thấu, siết hai nắm đấm, giậm chân một cái quát to: “Ngậm miệng, đừng khóc nữa!”

Hai bé trai trước đó giáo viên dỗ thế nào cũng không chịu nín nghe thấy Toa Toa quát lại ngậm chặt miệng, trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cô bé.

Toa Toa một tay chống nạnh, một tay chỉ vào bọn trẻ: “Nếu các cậu ai còn dám khóc nữa, sau này không cho phép nghe tớ kể chuyện xưa nữa!”

Mấy đứa trẻ trước đó còn khóc lập tức đứng bên cạnh cô bé bày tỏ thái độ: “Toa Toa, bọn tớ không khóc, không khóc nữa mà.”

Hai bé trai đó cũng ngây người, trên hàng mi còn treo vài giọt lệ, mím môi chỉ chực khóc.

Toa Toa: “Không được phép khóc! Tớ đây đang yên đang lành lớp bốn không học lại qua đây dỗ một đám nít ranh các cậu, ngày nào cũng như ngày nào, tớ dễ dàng lắm sao! Tớ xem ai còn khóc nữa!”

Giáo viên cũng ngây người.

Tất cả trẻ con chẳng bé nào khóc nữa, hai bé trước đó khóc mãi không thôi lúc này cũng chu cái miệng nhỏ: “Toa Toa đừng giận, không khóc, không ai khóc nữa đâu.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Lúc này các giáo viên trông thấy Lâm Tô Diệp, lập tức ra ngoài chào hỏi cô.

Cô Phương vừa cười vừa cảm ơn Lâm Tô Diệp: “Mẹ Toa Toa, đứa trẻ này thật thông minh thật lanh lợi, từ sau khi cô bé tới đây, đám trẻ ở lớp mầm đều ngoan hơn nhiều.”

Trường học bên quân khu rõ ràng có phong cách khác với trường học bên ngoài, lớp mầm cũng vậy.

Phần lớn trẻ con ở đây đều rất hăng hái, từ lúc ở nhà trẻ đã có thể nhìn ra rồi, trẻ con năm sáu tuổi hễ há miệng đã biết “lão tử đánh cậu” “lão tử bắn chết cậu” “cậu là cái thá gì” cãi nhau cũng rất dễ kéo theo cả quân hàm trong nhà.

Một đám trẻ nóng tính không nói, bản thân kiêu căng lại khiến các giáo viên rất khó quản.

Nếu phụ huynh trong nhà còn nuông chiều con, chức vị lại cao hơn một chút, vậy đứa trẻ này chính là tiểu bá vương ở lớp mầm, các bạn học sợ hãi mà các giáo viên cũng kiêng dè.

Nó nhìn thấy mọi người đều sợ nó nên càng vểnh đuôi lên trời, hơi không vừa ý tí là lăn ra khóc lóc kêu gào.

Loại trẻ con này cũng chỉ có hiệu trưởng Nghiêm kiềm chế được, nhưng hiệu trưởng Nghiêm cũng không phải ngày nào cũng ở nhà trẻ.

Trẻ hư vô cùng biết nhìn hướng gió, chỉ cần hiệu trưởng Nghiêm không ở đó, tụi nó sẽ làm loạn ngay.

Tình huống này sau khi Toa Toa vừa tới lớp mầm đã cải thiện nhiều.

Toa Toa lớn lên xinh đẹp đáng yêu, ăn mặc lại ưa nhìn, còn biết hát biết khiêu vũ biết kể chuyện, rất nhiều giáo viên và bạn nhỏ đều thích.

Phần lớn trẻ nhỏ vì chơi với Toa Toa và nghe cô bé kể chuyện đã ngoan hơn trước đây một chút, bao gồm cả mấy đứa trẻ thích giở trò hư đốn đó cũng thích chơi với Toa Toa.

Nhưng trẻ hư đương nhiên sẽ không hoàn toàn dừng lại, thi thoảng còn nghịch kinh hoàng hơn một chút, vì bọn nhỏ muốn kêu Toa Toa kể chuyện xưa mà chúng thích nghe, kêu Toa Toa chỉ được chơi với tụi nó, kêu Toa Toa…

Làm sao Toa Toa có thể nuông chiều tụi nó được!

Cô bé được các anh các chị và các giáo viên dỗ khi ở lớp bốn!

Bình Luận (0)
Comment