Chương 857: Bệnh hoang tưởng
Lâm Tô Diệp: “Bạn học Chu, cô nói gì tôi không hiểu, tôi có chuyện phải đi trước một bước.”
Chu Tiểu Quyên lại giữ đầu xe đạp của cô: “Hoàng Vĩ chỉ dọa anh ấy một chút, sẽ không thật sự hại anh ấy, nhưng cô kinh động tới công an như thế, đến khi đó phụ huynh trong nhà ra mặt, chỉ có A Ninh chịu thiệt mà thôi, đám người Hoàng Vĩ sẽ không gặp rắc rối nào hết, sao cô lại ngu như vậy?”
Lâm Tô Diệp nhíu mày, vẻ mặt cũng tối tăm hẳn đi: “Buông tay! Tôi với cô không quen biết, tôi báo cảnh sát bắt Hoàng Vĩ chính là vì bọn họ ác ý bôi nhọ tranh kỷ niệm vĩ nhân, không liên quan đến người khác.”
Chu Tiểu Quyên lạnh lùng bảo: “Đừng có ra vẻ đạo mạo như thế, không phải cô nhìn trúng Hoàng Hiển Ninh à. Tôi cảnh cáo cô, cô cách xa anh ấy một chút, tôi với anh ấy đã có hôn ước rồi, cả đời này anh ấy sẽ chỉ yêu một mình tôi thôi!”
Lâm Tô Diệp: “Cô còn không buông tay, tôi sẽ hô lên cô cướp xe đạp của tôi đấy!”
Tuy thấy Chu Tiểu Quyên cũng không giống người cường tráng nhưng sức mình nhỏ hơn, Lâm Tô Diệp cũng không muốn đánh nhau với cô ta vì sợ không đánh lại được.
Cô cảm thấy vẻ mặt u ám nặng nề này của Chu Tiểu Quyên có hơi bất thường, bình thường chẳng bao giờ trò chuyện, hôm nay nghe cô ta nói có hôn ước với Hoàng Hiển Ninh còn nói gì mà cả đời này chỉ yêu một mình cô ta, Lâm Tô Diệp càng ngày càng cảm thấy người này có bệnh hoang tưởng.
Ngày thường Hoàng Hiển Ninh người ta đối xử với cô ta chẳng khác gì với người khác, không có một chút ý tứ gần gũi nào, cũng không biết sao cô ta lại không biết xấu hổ nói ra lời này.
Chu Tiểu Quyên nhìn chằm chằm vào quyển truyện tranh trong cặp Lâm Tô Diệp, ánh mắt càng thêm đố kỵ và tức giận.
Cô ta nhận định Hoàng Hiển Ninh vì Lâm Tô Diệp xinh đẹp lại thêm có bối cảnh nên cố tình lấy lòng nịnh bợ, mà Lâm Tô Diệp cũng vì Hoàng Hiển Ninh lớn lên tuấn tú mới thích anh ta.
Nếu Lâm Tô Diệp không thích Hoàng Hiển Ninh, hà rất cứ đòi ra mặt cho anh ta?
Cô ta kéo xe đạp không buông, Lâm Tô Diệp giằng vài lần cũng không giằng lại được, thật sự có hơi hết cách.
Ở con đường đối diện, Lâm Uyển Tinh và Châu Di mặc quân trang đứng ở đó vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Lâm Uyển Tinh lập tức dỏng tai lên nghe, chỉ là không nghe rõ Lâm Tô Diệp và nữ sinh đó nói gì.
Châu Di: “Cô quen sao?”
Lâm Uyển Tinh: “Người đeo cặp sách đó là em họ tôi, vợ của Tiết Minh Dực.”
Châu Di kinh ngạc hô lên: “Cô… cô ấy xinh quá!”
Lâm Uyển Tinh chua chát đáp: “Châu Di, cô cũng rất xinh!”
Châu Di: “Nhưng cô ấy đẹp thật mà, da cũng trắng như vậy nữa.” Bị ánh mắt trời chiếu vào càng thêm đẹp gấp đôi.
Lâm Uyển Tinh: “Cô trẻ hơn cô ta! Có tài hơn cô ta! Công việc tốt hơn cô ta! Cô không cần tự ti như vậy.”
Châu Di: “Nhưng tôi…”
Lâm Uyển Tinh: “Đừng lo lắng, cơ hội sẽ tới thôi, cô chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, đừng đợi cơ hội tới gần lại không bắt được, sẽ hối hận uổng phí.”
Lúc này có học sinh quen Lâm Tô Diệp và Chu Tiểu Quyên nhìn thấy, đi qua hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Chu Tiểu Quyên buông xe đạp của Lâm Tô Diệp ra.
Lâm Tô Diệp chào hỏi bạn học một tiếng rồi đạp xe đi trước.
Cô vừa đi, Lâm Uyển Tinh đã lập tức kéo Châu Di qua đó: “Đi, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Nhìn bộ dáng đó chắc chắn có xung đột gì đó rồi.
Lâm Uyển Tinh đuổi theo Chu Tiểu Quyên: “Bạn học này, xin hỏi cô là sinh viên học viện mỹ thuật phải không?”
Chu Tiểu Quyên trừng mắt nhìn cô ta với vẻ cảnh giác: “Cô có chuyện gì à?”
Lâm Uyển Tinh lập tức kéo Châu Di tới, cười đáp: “Chuyện là như vậy, chúng tôi từ tòa soạn tới, ra ngoài thu thập tư liệu về đời sống vườn trường của vài sinh viên đại học, chuẩn bị viết bài về đời sống vườn trường của sinh viên đại học kỳ đầu.”
Cô ta nhéo Châu Di.
Châu Di lấy thẻ công tác của mình ra cho Chu Tiểu Quyên nhìn một cái.
Chu Tiểu Quyên nhìn xong cũng buông lỏng cảnh giác: “Hay là chúng ta tới nhà ăn vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi.”
Ba người cùng nhau tới nhà ăn.
Lâm Uyển Tinh: “Vừa rồi nhìn thấy cô và một bạn học nữ xảy ra xung đột ở cổng, là có vấn đề gì sao?”
Chu Tiểu Quyên lập tức giận dữ đáp: “Đó là người đi cửa sau nhờ vả quan hệ tới đây học vẽ, lớn lên xinh đẹp, vẽ cũng không tồi, nhưng con người cũng không yên phận chút nào, thích quyến rũ giáo viên.”
Lâm Uyển Tinh và Châu Di đưa mắt nhìn nhau, thế này cũng quá căng rồi thì phải?
Châu Di hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Chu Tiểu Quyên hơi do dự: “Chồng cô ta là sĩ quan bộ đội, tôi cũng không muốn đắc tội với người ta.”
Châu Di siết bút: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không công khai thông tin của cô, là nặc danh thôi.”
Lúc này Chu Tiểu Quyên mới nói lại chuyện đám người Lâm Tô Diệp theo Hoàng Hiển Ninh học vẽ tranh, cả ngày Hoàng Hiển Ninh chỉ lo khen cô, mà Lâm Tô Diệp chỉ cần ở học viện mỹ thuật cũng toàn dính lấy Hoàng Hiển Ninh.