Chương 856: Sợ phiền
Lúc này vẫn là thời đại công xã mở một đại hội xét xử công khai có thể bắn chết người, đồn công an có quyền lực lớn ngang ủy ban khu và thành phố.
Hai công an trực tiếp bắt Hoàng Vĩ và Uông Phẩm đi, hai người khác đều là đồng phạm, cùng lắm chỉ hò hét cổ động, cũng không cần phải bắt qua đó nên thả bọn họ đi.
Đợi sau khi bọn họ đi, Lý Quế Trân kêu Hoàng Hiển Ninh cũng về trước. Cô ta nói với Lâm Tô Diệp: “Nhà Hoàng Vĩ này có người thân ở ủy ban cách mạng thành phố.”
Đầu năm nay chế độ công xã, huyện, địa khu, tỉnh thuộc tỉnh đã chính thức đổi cách gọi thành công xã, huyện, thành phố và tỉnh.
Lâm Tô Diệp: “Chính là người thân cậu ta chèn ép không cho gia đình thầy Hoàng được sửa lại án sai sao chị?”
Lý Quế Trân: “Thật ra Hoàng Vĩ và Hoàng Hiển Ninh cũng được coi là người cùng tộc. Ông nội của Hoàng Vĩ và ông nội của Hoàng Hiển Ninh là anh em con chú con bác, lúc trước tổ tiên của Hoàng Vĩ còn hiển hách hơn tổ tiên của Hoàng Hiển Ninh một chút, từng làm đến chức tri phủ tứ phẩm nữa cơ. Nhưng con cháu khiến người thất vọng, ông nội của Hoàng Vĩ hút nha phiến, mấy anh em cha của cậu ta cũng không có bản lĩnh gì, sau này ngược lại dựa vào vận động mới được uy thế vào năm.”
Lâm Tô Diệp tò mò hỏi: “Người thân ở ủy ban cách mạng thành phố là?”
Lý Quế Trân: “Nhà họ Châu, năm đó cô hai của cậu ta gả cho nhà họ Châu, sau khi đứng vững gót chân lại giới thiệu cháu gái liên hôn với chi trưởng. Con gái nhà họ Hoàng lớn lên xinh lắm, vừa vào cửa đã sinh con trai, ở trong nhà khá được lòng cha mẹ chồng và chồng. Hoàng Vĩ có bốn chị em gái nhưng con trai lại chỉ có mình cậu ta, cô và các chị em gái đều coi cậu ta như bảo bối, cũng vì quan hệ này mới tới được học viện mỹ thuật.”
Lâm Tô Diệp: “Có quan hệ như vậy, nếu cố gắng tiến bộ cũng sẽ có một tương lai rất tốt.”
Lý Quế Trân: “Ai nói không phải chứ, bọn chị cũng không sợ nhà cậu ta, chỉ là sợ phiền đến khi đó lại ầm ĩ thôi.”
Hoàng Vĩ bị công an bắt đi, lát nữa nhà họ Châu chắc chắn sẽ gọi điện cho lãnh đạo trường học và cục công an.
Tuy rằng nhà họ Châu cũng được tính là có lai lịch có thể diện ở thành phố, nhưng Lý Quế Trân cũng không muốn vì bọn họ mà đắc tội với Lâm Tô Diệp.
Bây giờ nhà họ Tiết và nhà họ Cố như anh em cùng một mẹ, cha chồng cô ta lại có quan hệ tốt với cả hai nhà này nên cô ta dứt khoát không có đạo lý vì bán thể diện cho nhà họ Châu mà đắc tội với Lâm Tô Diệp được.
Còn nữa, cũng nên tìm cơ hội đánh nhà họ Châu một cái, không quản Hoàng Vĩ được nữa, đến khi đó xảy ra chuyện lại liên lụy đến bọn họ, cũng có trò hay để xem đấy chứ.
Cô ta nói với Lâm Tô Diệp một tiếng, kêu cô đừng lo lắng, nên làm thế nào thì làm như vậy, sau đó ai về nhà nấy.
Lâm Tô Diệp rời khỏi văn phòng, lúc định đạp xe đạp lại gặp Hoàng Hiển Ninh.
Anh ta đứng ở đó rõ ràng là đang đợi cô.
Hoàng Hiển Ninh: “Bạn học Lâm, cảm ơn cô đã bênh vực lẽ phải, cô làm như vậy sẽ không rước phiền phức cho mình sao?”
Anh ta đã quen với hành động của đám người Hoàng Vĩ, trường học mặc kệ, anh ta có phản kháng cũng vô dụng, nhưng nếu trường học muốn quản vậy hiển nhiên anh ta cũng phối hợp.
Chỉ không ngờ Lâm Tô Diệp lại bênh vực lẽ phải như vậy.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Thầy Hoàng đừng khách sáo, càng đừng có áp lực, tôi không phải vì thầy mới nói mấy lời đó, tôi chỉ chướng mắt Hoàng Vĩ, cả ngày cậu ta léo nha léo nhéo ảnh hưởng tôi học, dù sao thầy cũng là thầy giáo của tôi cơ mà.”
Hoàng Vĩ này từ một khắc cô tới học viện mỹ thuật chỉ cần thấy cô là buông lời bịa đặt đồn thổi, không có một lần nào chịu ngưng, cũng không biết có bệnh gì nữa.
Không thể bỏ qua cho tật xấu của cậu ta được!
Hoàng Hiển Ninh: “Vẫn phải cảm ơn cô.”
Lâm Tô Diệp tạm biệt anh ta, thời gian không còn sớm, cô phải về nhà trước vì đã hẹn sẵn với Cố Mạnh Chiêu chuyện tới nhà xuất bản rồi.
Cô đạp xe vừa định ra cổng nhưng ra đến ngoài lại bị người chặn lại.
Chu Tiểu Quyên mang vẻ mặt lệ khí khiến gương mặt vốn thanh tú lạnh lùng của cô ta thoạt nhìn u ám hơn một chút, cô ta tức anh ách, thấp giọng nói: “Lâm Tô Diệp, cô có thể đừng tự cho mình thông minh thích xen vào chuyện của người khác được không, cô làm vậy là hại A Ninh!”
Ô, A Ninh cơ à?