Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 855 - Chương 855. Nằm Mơ Đi

Chương 855. Nằm mơ đi Chương 855. Nằm mơ đi

Chương 855: Nằm mơ đi

Hoàng Vĩ cười nhạo: “Nằm mơ đi, chỉ hai nét bút như vậy ai có thể nhìn ra được là người nào vẽ?”

Lâm Tô Diệp: “Cậu cho rằng người khác không nhìn ra được cho nên cậu mới to gan hãm hại người khác? Cậu biết bộ ngành công an có thể giám định bút tích không? Lẽ nào chữ nhỏ như vậy có thể giám định nét bút còn nét vẽ lớn như vậy lại không thể giám định được, cậu nghĩ người khác đều ngu như cậu à?”

Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Đây là ác ý bôi nhọ tranh kỷ niệm vĩ nhân, là chuyện lớn, các cậu sẽ không cho rằng không có chuyện gì chứ?”

Đám người Hoàng Vĩ lập tức nói với Hoàng Hiển Ninh: “Hoàng Hiển Ninh, chuyện này đừng làm lớn, bằng không mày không có kết quả tốt đâu.”

Bọn họ muốn tăng thêm áp lực cho Hoàng Hiển Ninh để anh ta nói với Lâm Tô Diệp bỏ đi, đừng truy cứu nữa, đối với ai cũng không tốt cả.

Hoàng Hiển Ninh liếc mắt nhìn bọn họ nhưng lại chẳng thèm để ý, càng không muốn ngăn cản Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp còn nghĩ nếu như Hoàng Hiển Ninh nhát gan tình nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt cũng phải khuyên mình, vậy cô cũng không quản nữa, nhưng nếu Hoàng HIển Ninh không khuyên cô vậy cô phải quản mấy thằng chó Hoàng Vĩ này.

Trước đây trường học vì nhân nhượng cho khỏi phiền mới không truy cứu nữa, nhưng hôm nay cô phải quản một chút.

Mặc kệ các người vì hãm hại Hoàng Hiển Ninh hay để trút giận, nhưng các người tìm sai cách rồi.

Dùng cách ác ý bôi nhọ tranh kỷ niệm vĩ nhân này để hãm hại người khác chứng tỏ các người biết tranh kỷ niệm vĩ nhân không thể bôi nhọ, tại sao bản thân còn muốn ác ý bôi nhọ để hãm hại người ta? Đây không phải là phạm pháp tội tăng một bậc sao?

Sao có thể vì các người không muốn hại Hoàng Hiển Ninh thì phải bỏ qua cho các người?

Hoàng Hiển Ninh cũng không có tư cách bỏ qua cho các người.

Lý Quế Trân thấy vẻ mặt của Lâm Tô Diệp lại muốn làm thật.

Mấy người Hoàng Vĩ cũng bắt đầu ý thức được lập tức có hơi hoang mang, uy hiếp Hoàng Hiển Ninh mau khuyên Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp đã cầm điện thoại lên.

Hoàng Vĩ: “Bạn học Lâm! Có gì từ từ thương lượng!”

Hai học sinh khác cũng nhanh chóng khuyên cô, kêu cô đừng làm lớn chuyện.

Lý Quế Trân thấy Lâm Tô Diệp cứ đòi quản chuyện này mới nói: “Tô Diệp, vẫn nên để chị gọi điện cho.”

Để Lâm Tô Diệp gọi điện, đợi công an qua đây điều tra vậy trường học nói không chừng sẽ bị liên lụy, nhưng để cô ta chủ động gọi điện vậy đó chính là trường học chủ động xử lý vấn đề, tính chất khác hẳn.

Hơn nữa Lâm Tô Diệp gọi điện cho dù nói thế nào cũng sẽ đắc tội với người khác, còn cô ta gọi điện lại là danh chính ngôn thuận.

Thật ra cô ta cũng chướng mắt mấy người Hoàng Vĩ này nhưng vẫn chưa tìm được cái cớ vững vàng để xử lý bọn họ.

Bây giờ Lâm Tô Diệp kiên trì, cô ta cũng có lý do rồi.

Hoàng Vĩ sốt ruột, bốn người liên tục xin tha, kêu Lý Quế Trân bỏ qua cho bọn họ.

Lý Quế Trân lại quả quyết gọi điện thoại, rất nhanh đồn công an gần đó đã phái hai công an tới.

Hai công an này đạp xe đạp tới, vào phòng hỏi rõ tình hình trước.

Hoàng Vĩ nghĩ đến mấy thủ đoạn đối phó người khác của mình, bây giờ mình bị cục cảnh sát bắt đi, vậy thủ đoạn mà người khác đối phó với mình còn có thể nhẹ được sao? Anh ta lập tức kêu to oan uổng, anh ta bị hãm hại, anh ta chỉ vào một nam sinh khác và kêu lên: “Là Uông Phẩm vẽ, là nó!”

Uông Phẩm cũng nôn nóng: “Là chủ ý của Hoàng Vĩ!”

Sở dĩ Hoàng Vĩ kêu anh ta vẽ là vì anh ta vẽ đẹp, bản thân Hoàng Vĩ vẽ xấu mà thôi.

Trước đây bọn họ bày kịch ác độc để trừng phạt Hoàng Hiển Ninh, người nào cũng nhúng tay vào, hoàn toàn không quan tâm mấy thứ này.

Lần này chẳng ai ngờ lại có người ra mặt cho Hoàng Hiển Ninh!

Mấy nam sinh cắn ngược lại nhau, chăng ai thừa nhận là mình làm.

Cuối cùng bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh chỉ định là Uông Phẩm chủ mưu.

“Uông Phẩm đố kỵ với thầy Hoàng, luôn muốn hại cậu ta.”

Uông Phẩm lại không chịu ngồi yên đợi chết, lập tức nói Hoàng Vĩ: “Là Hoàng Vĩ thích Chu Tiểu Quyên nhưng Chu Tiểu Quyên lại thích thầm thầy Hoàng, nó đố kỵ nên sinh hận.”

Hoàng Vĩ lớn tiếng lêu: “Vu tội, chỉ toàn nói xấu! Tôi phải gọi điện về nhà.”

Một công an ghi chép, một công an ra câu hỏi, sự việc được ghi lại trong hồ sơ rất rõ ràng.

Công an Trần nói: “Không sao, cậu tới đồn cảnh sát cũng có thể gọi điện.”

Cho dù nhà cậu có quan hệ cứu cậu thì cũng phải tìm đúng quan hệ, không phải sao?

Chuyện này kinh động tới công an mà không phải là sự cố dạy học ở trường học nữa, là án hình sự liên quan đến hủy hoại hình tượng của vĩ nhân.

Là lớn hay nhỏ đều phải xem bên đồn công an phán thế nào đã.

Bình Luận (0)
Comment