Chương 854: Váy khiêu vũ, hãm hại 6
Học sinh học vẽ và học sinh học bổ túc khác nhau, các giáo viên khác cho điểm xuất sắc, trở về người khác cũng không nhìn ra được.
Nhưng kỹ thuật vẽ của một người có tiến bộ hay không, trình độ thế nào, chỉ cần không phải bị mù đều có thể nhìn ra.
Không thể giám định cấp cao nhưng lẽ nào còn không nhìn ra được cấp thấp?
Bạn vẽ tranh có giống hay không, lưu loát hay không, trông có tự nhiên hay không, mọi người vẫn phân biệt được.
Bọn họ không cảm thấy mình không có thiên phú, không cố gắng, không khiêm tốn, ngược lại chỉ cảm thấy Hoàng Hiển Ninh cố tình trả miếng, không dạy bọn họ tử tế. Bây giờ nhìn thấy Lâm Tô Diệp lớn lên xinh đẹp, gia cảnh tốt mới nịnh bợ cô, chăm chỉ dạy cô, bằng không cô có thể tiến bộ nhanh như vậy được sao?
Hoàng Vĩ chỉ muốn trừng trị anh ta. Chẳng qua thủ đoạn quá vụng về, đều là trò cũ rích nhai đi nhai lại, thậm chí còn không biết che giấu, Lâm Tô Diệp vừa liếc mắt cái đã nhìn thấu ngay.
Cô đi thẳng một đường tới ban chính trị và giáo dục, vừa vặn gặp Lý Quế Trân cũng ở đó.
Nhìn thấy cô tới, Lý Quế Trân cười bảo: “Tô Diệp mau qua đây, chỗ chị nhận được một nhiệm vụ vẽ tranh, chị cảm thấy em rất phù hợp, vẽ xong bức này nhận được tiền nhuận bút mười lăm đồng đấy…” Chưa nói xong cô ta đã nhìn thấy đám người Hoàng Vĩ đuổi theo phía sau tới đây, còn có cả Hoàng Hiển Ninh nữa, cô ta kinh ngạc hỏi: “Thế này là sao đây?”
Lâm Tô Diệp nói lại sự việc đơn giản một chút, sau đó trải bức tranh đó lên bàn Lý Quế Trân: “Chủ nhiệm, chị nhìn thử xem.”
Lý Quế Trân nhìn mà đôi mày nhíu chặt lại.
Cô ta vỗ bốp lên bàn một cái, quát đám người Hoàng Vĩ: “Làm loạn!”
Mấy người Hoàng Vĩ lập tức nói: “Chủ nhiệm, đây đều là do thầy Hoàng ác ý…”
Lý Quế Trân: “Các người thật sự cho rằng người khác đều là đồ ngu hết cả sao?”
Cái đám đần độn này, ở lỳ đây cũng được vài năm đến bây giờ vẫn chưa chịu cút đi.
Vài năm trước hủy bỏ kỳ thi đại học, cương vị công tác trong thành khan hiếm, rất nhiều người có quan hệ đều muốn được tuyển, các trường đại học, đơn vị văn hóa, tòa soạn, nhà xuất bản cũng thiết lập một vài cương vị tạm thời dùng để sắp xếp cho gia đình có quan hệ.
Không biết viết văn thì vào các tòa soạn báo, nhà xuất bản và các bộ phận văn hóa, không biết vẽ thì vào các bộ phận như học viện mỹ thuật, nhà xuất bản tranh minh họa.
Chỉ cần có chút lương tâm và lòng cầu tiến, cho dù mới đầu không biết nhưng sau khi vào cũng sẽ cố gắng học hành luyện tập, dùng thời gian hơn hai năm học ở đại học Công Nông Binh cũng có thể học được chút gì đó, đến khi ấy cũng tạm có thể đảm nhận công việc.
Nhưng mấy người Hoàng Vĩ ở lỳ lại nơi này hút máu của Hoàng Hiển Ninh, cảm thấy công việc anh ta làm, lợi ích thì bọn họ nhận, công việc này quá nhẹ nhàng khiến bọn họ không nỡ vứt bỏ, mà vẫn luôn chết dí ở đây.
Bây giờ ngược lại biến thành họa sĩ thường trú ở học viện mỹ thuật rồi.
Đương nhiên loại tình huống này là do chính sách không hợp lý tạo thành, trừ phi để đơn vị cấp trên hủy bỏ mấy chính sách vớ va vớ vẩn này, bằng không đám người Hoàng Vĩ vẫn có lý do hợp lý ở lại đây, Lý Quế Trân cũng không thể đuổi bọn họ đi được.
Cô ta trừng mắt nhìn đám người Hoàng Vĩ: “Bây giờ đã không còn là trước đây nữa, không ai có thể dùng loại lý do như vậy để hãm hại người khác và phê bình người khác, sau này chỉ nhìn năng lực công việc và thành tích, mấy người các cậu cũng dừng lại ngay cho tôi, nếu như còn rước thêm thị phi nữa đều cút hết cho tôi!”
Đám người Hoàng Vĩ bắt nạt Hoàng Hiển Ninh là tay lành nghề nhưng lại không dám đối đầu với Lý Quế Trân, người nào cũng nói lời dễ nghe.
Lâm Tô Diệp: “Chủ nhiệm Lý, lần này có người cố tình bôi nhọ tranh kỷ niệm vĩ nhân là để hại thầy Hoàng, nhưng cũng phải có một ý kiến xử lý chứ.”
Cô chỉ vào hai nét bút đó nói: “Chỉ ở trình độ như em cũng có thể nhìn ra được không phải thầy Hoàng làm, vậy cũng phải tìm ra được là ai làm đúng không?”
Lý Quế Trân hơi khó xử, cô ta cũng không muốn làm to chuyện nhưng thấy bộ dáng Lâm Tô Diệp ngược lại muốn quản một chút.
Lâm Tô Diệp cũng không khiến cô ta khó xử mà cười bảo: “Như vậy đi, chúng ta báo cảnh sát, để công an tới điều tra.”
Mấy người Hoàng Vĩ lại đắc ý, công an? Nực cười, nhà Hoàng Hiển Ninh là kẻ địch, là người ở bên đó, cô kêu công an tới điều tra anh ta trước đi.
Lâm Tô Diệp nói tiếp: “Đến khi đó tìm vài người uy tín tới kiểm định xem hai nét bút này là ai vẽ, thật ra rất dễ thôi, tìm tác phẩm cá nhân so sánh một chút là có thể nhìn ra.”