Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 853 - Chương 853. Váy Khiêu Vũ, Hãm Hại 5

Chương 853. Váy khiêu vũ, hãm hại 5 Chương 853. Váy khiêu vũ, hãm hại 5

Chương 853: Váy khiêu vũ, hãm hại 5

Hoàng Vĩ chỉ vào Hoàng Hiển Ninh: “Chúng tôi nhận được nhiệm vụ phải vẽ một lô tranh kỷ niệm vĩ nhân, kết quả nó cố tình bôi xấu, cô nhìn đi.”

Lâm Tô Diệp thuận theo ngón tay của anh ta nhìn bức tranh trên bàn đó.

Vài vị lãnh đạo năm bảy mươi sáu đã qua đời trong hai năm này đều sẽ vẽ một ít tranh kỷ niệm, Lâm Tô Diệp cũng từng giúp thư viện vẽ.

Vĩ nhân trong tranh có ánh mắt kiên nghị, tràn đầy ánh sáng của trí tuệ, vừa nhìn đã thấy có kỹ thuật vẽ rồi.

Chỉ là khóe môi vốn nên hơi nhếch lên lại trễ xuống rất rõ ràng, đôi mắt mang theo ý cười, khóe miệng lại cố tình kéo xuống có hơi không hài hòa, khí chất cả người cũng sụt giảm.

Đây vốn là nhiệm vụ bên trên giao xuống nhưng đám người Hoàng Vĩ lại nhét hết cho mình Hoàng Hiển Ninh làm.

Mỗi ngày Hoàng Hiển Ninh phải dạy học, còn phải vẽ đủ loại tranh nhiệm vụ, tối hôm nào cũng chỉ có thể ngủ năm tiếng, ngủ không đủ dẫn đến mắt anh ta có quầng thâm và tinh thần uể oải.

Đây cũng trở thành lý do để đám người Hoàng Vĩ công kích anh ta.

“Cả ngày mày chường bộ mặt người chết đó ra, mày cho rằng lãnh tụ cũng phờ phạc như mày chắc? Mày đang cố tình bôi xấu! Tội ác tày trời!” Hoàng Vĩ gào lên.

Hoàng Hiển Ninh chẳng muốn phản bác, đây cũng là thủ đoạn của mấy học viên này, cứ một khoảng thời gian lại bày ra một trò, anh ta giải thích hay phản bác cũng vô dụng.

Đợi bọn họ trút giận xong và đạt được mục đích sẽ dẹp thôi.

Lâm Tô Diệp: “Đây không phải tranh thầy Hoàng vẽ.” Cô chỉ vào vài vết rãnh có nét bút rất đậm, nhìn Hoàng Vĩ rồi mỉa mai: “Kỹ thuật vẽ nét vụng về như vậy còn chẳng bằng tôi, sao có khả năng là thầy Hoàng vẽ được? Cậu cũng được tính là có học vẽ, bản thân cậu nhìn xem đây là phong cách vẽ của cùng một người sao?”

Hoàng Vĩ: “Bạn học Lâm, cô đừng bao che, chỉ vài nét bút như vậy sao có thể nhìn ra không phải cậu ta vẽ?”

Lâm Tô Diệp: “Thầy Hoàng là một người cầu tiến, tranh thầy ấy vẽ cho dù là tác phẩm bị các cậu chỉ trích trước đây thì vẫn là đẹp không có khuyết điểm, tại sao cứ nhất định phải vẽ ra một nét bút lộ liễu như vậy? Thầy ấy không vẽ không phải là được rồi sao?”

Hoàng Vĩ: “Nó dám không vẽ!”

Lâm Tô Diệp: “Vậy tại sao thầy ấy lại dám vẽ lung tung?”

Hoàng Vĩ: “Nó cố tình bôi nhọ vĩ nhân!”

Lâm Tô Diệp: “Thầy ấy trực tiếp vẽ xấu toàn bộ không phải được rồi sao?”

Hoàng Vĩ: “Nó không dám!”

Lâm Tô Diệp: “Hoàng Vĩ, có phải đầu cậu mất não không thế?” Lâm Tô Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Vĩ: “Hoặc là cậu mất não hoặc là tâm nhãn quá độc ác. Tôi cũng không nói vài nét bút này là cậu cố tình bôi loạn thêm nhưng tôi khẳng định đây không phải do thầy Hoàng vẽ. Cậu muốn dùng cái cớ như vậy để phê bình thầy Hoàng vậy tôi sẽ đề đạt ý kiến với ban chính trị và giáo dục, điều tra rõ mấy học sinh các cậu xem có phải các cậu ác ý muốn bôi nhọ vĩ nhân không?”

“Cô!” Hai mắt Hoàng Vĩ đỏ ngầu, đột nhiên giơ tay lên với Lâm Tô Diệp.

Hoàng Hiển Ninh lập tức chắn Lâm Tô Diệp ở phía sau: “Hoàng Vĩ, cậu muốn làm gì?”

Đương nhiên Hoàng Vĩ không dám đánh Lâm Tô Diệp, cho dù gia đình anh ta có chút bối cảnh nhưng anh ta không dám ra tay với vợ của tham mưu trưởng bộ đội, anh ta chẳng qua chỉ ngang ngược thành thói, theo thói quen muốn dọa sợ cô mà thôi.

Lâm Tô Diệp cuộn bức tranh trên bàn đó lại, ôm trong lòng chung với bức tranh của mình rồi quay người đi ra ngoài.

Mấy người Hoàng Vĩ lấy lại bình tĩnh, hoảng loạn kêu: “Bạn học Lâm, cô đứng lại!”

Đương nhiên bọn họ cố tình hãm hại Hoàng Hiển Ninh rồi, đây là thủ đoạn trước đây bọn họ thường dùng và vẫn luôn rất hữu dụng.

Thành phần nhà Hoàng Hiển Ninh quyết định không có người nào ra mặt cho anh ta, tuy rằng ban chính trị và giáo dục sẽ không vì vậy mà xử lý anh ta nhưng cũng sẽ không đặc biệt quan tâm và bảo vệ anh ta.

Đám người Hoàng Vĩ ăn chắc một điểm này cho nên hễ có bất mãn là sỉ nhục anh ta.

Mấy ngày này vì Lâm Tô Diệp qua đây, lực chú ý của Hoàng Hiển Ninh đều ở trên người cô, nghiêm túc chỉ dạy cô, cổ vũ cô, còn thường xuyên khen cô khiến đám người Hoàng Vĩ đố kỵ và không phục, Chu Tiểu Quyên lại càng tức tối hơn.

Mấy người bọn họ không tính là học sinh mà chỉ ở đây cùng nhau học bổ túc kỹ năng vẽ tranh cho công việc, chẳng qua trình độ không đủ cho nên vẫn chưa thể rời đi, nhiệm vụ nhận được phần lớn toàn do Hoàng Hiển Ninh hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment