Chương 852: Váy khiêu vũ, hãm hại 4
Bản thân Lâm Tô Diệp cũng muốn phát triển theo hướng này: “Vậy làm phiền hiệu trưởng Nghiêm, hôm nay tôi may xong bộ đồ này ngày mai lại kêu Toa Toa mặc qua đây cho cô xem.”
Đôi mắt của Toa Toa sáng ngời.
Cô bé rất muốn mặc nhưng mẹ nói nhiệt độ còn thấp lắm, bên trong phải mặc áo len và quần len, như vậy cũng chẳng đẹp gì cả, cho nên không cho cô bé mặc, sợ cô bé cảm mạo.
Đợi ngày hôm sau Lâm Tô Diệp may xong bộ váy, kêu Toa Toa mặc cho hiệu trưởng Nghiêm xem, hiệu trưởng Nghiêm không đưa ra được bất cứ ý kiến gì.
Bà ta chỉ cảm thấy quá đẹp, bé gái nhỏ xinh xắn mặc lên sân khấu biểu diễn tiết mục giống như tinh linh nhỏ, tiên tử nhỏ vậy.
Làm xong váy khiêu vũ, Lâm Tô Diệp tiếp tục tới học viện mỹ thuật theo Hoàng Hiển Ninh học vẽ.
Cô dùng thời gian vài ngày để vẽ xong [Tiểu Quân Mạo] và [Một đôi giày khiêu vũ nhỏ] đã vẽ với Toa Toa trước đây, một chuyện xưa mười trang, một quyển truyện gồm hai chuyện xưa. Chuyện xưa rất đơn giản, chữ cũng khá ít, phần lớn dùng hình ảnh để diễn tả.
Hoàng Hiển Ninh kêu cô đừng quá theo đuổi “chuẩn mực” và “quy tắc,” truyện tranh thiếu nhi thì phải bảo đảm có vẻ ngây thơ và khờ dại của trẻ con, đây mới là chỗ thú vị nhất.
Có Hoàng Hiển Ninh chỉ dẫn và sửa, Lâm Tô Diệp tiến bộ rất nhanh.
Chiều hôm đó cô hoàn thành công việc cơ bản, dự định lấy cho Hoàng Hiển Ninh xem.
Hoàng Hiển Ninh đang ở một phòng học khác dạy lý thuyết mỹ thuật, cô lén đi vào từ cửa sau ngồi phía sau thuận tiện nghe bài.
Chu Tiểu Quyên quay đầu liếc mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Lâm Tô Diệp chẳng để ý đến cô ả.
Qua một lúc giờ tan lớp đến, các bạn học nối đuôi nhau rời khỏi lớp.
Hoàng Hiển Ninh thu dọn đồ dùng dạy học, ngẩng đầu thấy Lâm Tô Diệp ngồi phía sau mới ra hiệu cho cô: “Bạn học Lâm, chuyện xưa của cô vẽ xong chưa?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Thầy Hoàng, tôi muốn nhờ thầy cho ý kiến một chút.”
Hoàng Hiển Ninh đi xuống bục giảng.
Chu Tiểu Quyên: “Thầy Hoàng.”
Hoàng Hiển Ninh: “Có vấn đề làm phiền cô đợi một chút.” Anh ta không để ý Chu Tiểu Quyên mà đi thẳng tới trước mặt Lâm Tô Diệp, giúp cô xem tranh.
Phong cách vẽ của Lâm Tô Diệp và anh ta rõ ràng khác nhau nhưng không cản trở anh ta chỉ dạy cô, càng không cản trở anh ta khen ngợi cô. Anh ta cho rằng trong tranh của Lâm Tô Diệp có một thứ khiến người ta yên tâm, có lẽ vì cuộc sống của cô thuận lợi và hạnh phúc cho nên trên tranh vẽ cũng lộ ra một loại bình yên cát tường, khiến trái tim xốc nổi của người ta cũng êm ả hẳn.
Đây chính là thứ xưa nay anh ta khát cầu.
Anh ta nhìn một lúc rồi cười bảo: “Rất tốt, không cần sửa thêm nữa.”
Thân là một quyển truyện tranh thiếu nhi đơn giản, mấy hình vẽ này đã đủ chất lượng cao rồi.
Lâm Tô Diệp vẫn hơi không tự tin: “Thầy Hoàng, thật sự được sao?”
Hoàng Hiển Ninh: “Nếu đặt thang một trăm điểm, sáu mươi điểm đạt tiêu chuẩn, bảy mươi điểm là giỏi, tám mươi điểm tính là xuất sắc, vậy tôi cho cô tám mươi tư điểm.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Cảm ơn thầy Hoàng đã chỉ dạy.”
Hoàng Hiển Ninh cầm bút máy của cô viết lời bình của anh ta lên bức tranh đầu tiên, sau đó thuận tay ký tên của mình vào.
Anh ta nói: “Cho dù là ở đơn vị xuất bản nào cũng sẽ không từ chối một tác phẩm đẹp như vậy.”
Lúc này, sách báo nhi đồng đặc biệt trong nước rất ít, càng đừng nói đến truyện tranh, truyện tranh màu càng không có hơn. Bay giờ chỉ lưu hành truyện tranh nét đen trắng nhưng đa phần vẫn hướng tới người trưởng thành, đặc biệt cung cấp cho trẻ em lại ít ỏi chẳng có mấy.
Anh ta ủng hộ Lâm Tô Diệp giao quyển truyện này cho tòa soạn.
Lâm Tô Diệp: “Cũng là do con gái chúng tôi thích, con bé biết kể chuyện xưa nhưng không giỏi vẽ nên giao cho tôi vẽ. Tôi nghĩ nếu đã vẽ ra rồi, không bằng giao cho tòa soạn xem thử rồi in ấn, có lẽ cũng sẽ có bạn nhỏ thích.”
Cô vừa định tạm biệt thì thấy Hoàng Vĩ và vài nam sinh đi từ bên ngoài vào.
Sắc mặt của Hoàng Vĩ bất thiện: “Hoàng Hiển Ninh, gan mày to quá nhỉ!”
Hoàng Hiển Ninh nhíu mày: “Bạn học Hoàng Vĩ, cậu có lời thì từ từ nói, không cần hùng hổ như vậy!”
Hoàng Vĩ ném một bức tranh ra: “Kêu mày vẽ tranh kỷ niệm vĩ nhân mà mày lại dám bôi xấu vĩ nhân! Mày chán sống rồi chứ gì!” Anh ta nói xong muốn đi lên đẩy Hoàng Hiển Ninh.
Lâm Tô Diệp: “Hoàng Vĩ, cậu dừng tay trước đã!”
Cô đứng dậy ngăn giữa Hoàng Vĩ và Hoàng Hiển Ninh: “Cậu nói rõ ràng đi đã!”