Chương 863: Có liên quan gì đâu
Nhưng cô ấy cũng không quản cái này, tôi đánh trước, có xử phạt thì nhận thôi, dù sao cũng không thể vì chút chuyện này mà khai trừ tôi được.
Kiểm điểm tôi cũng viết chán rồi, nhưng nếu có lần sau tôi vẫn sẽ không thay đổi.
Dù sao ai đánh chị dâu tôi thì tôi đánh chết cha anh ta!
Cùng lắm thì không làm công an nữa, dù sao không làm công an vẫn có thể đánh lưu manh, có liên quan gì đâu?
Lâm Tô Diệp hoàn toàn không coi chuyện của Hoàng Vĩ là chuyện to tát gì, cảm thấy chỉ là bạn học xung đột, báo cảnh sát dạy Hoàng Vĩ chút bài học để sau này anh ta thành thật hơn một chút, đừng luôn quấy rầy mình học, cũng đừng nhàn rỗi đi gây sự với thầy Hoàng nữa.
Nếu Lý Quế Trân đã nói nhà Hoàng Vĩ có quan hệ, phỏng chừng sẽ chào hỏi đồn công an và cứu người ra, nhưng chỉ cần nhà anh ta không phải đồ ngủ cũng sẽ dạy bảo anh ta một trận, khiến anh ta sau này bớt lại một chút.
Cho nên cô chỉ nói với cô út chứ không nói với người khác trong nhà, càng không nói với Tiết Minh Dực.
Mỗi ngày anh bận việc ở bộ chỉ huy sư đoàn, bộ quân sự và sân huấn luyện chuẩn bị chiến đấu, từ trăm công ngàn việc bớt thời gian về nhà, hiển nhiên cô sẽ không nói mấy chuyện này khiến anh phiền não.
Cô út cũng không nói với người nhà vì cô ấy cảm thấy chuyện này do cô ấy quản.
Ngày hôm sau Cố Mạnh Chiêu mang tranh của Lâm Tô Diệp đi, nói buổi sáng sẽ tới nhà xuất bản tỉnh chào hỏi chủ biên Cao, vấn đề chắc hẳn không lớn.
Theo quan điểm của anh ta truyện tranh trẻ em này rất thú vị, vô cùng phù hợp với sở thích của các bạn nhỏ, sau khi xuất bản chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Nhưng nhà xuất bản cũng chia thành các bộ phận khác nhau, xuất bản tranh vẽ, truyện tranh sách báo đều có chủ biên khác nhau phụ trách, Cố Mạnh Chiêu cũng không quen nên để người tiến cử.
Tóm lại anh cảm thấy chỉ cần là tác phẩm tốt, lại có người quen tiến cử vậy vấn đề không lớn.
Ba người cùng nhau đến cổng trường đại học tỉnh, cô út kêu Cố Mạnh Chiêu vào trường học, còn mình đi cùng Lâm Tô Diệp tới bên học viện mỹ thuật.
Cố Mạnh Chiêu biết bọn họ có chuyện, chỉ là hai người họ đều không nói, anh ta cũng không khăng khăng muốn hỏi, nếu bên học viện mỹ thuật có chuyện anh ta tìm người hỏi thăm cũng có thể biết được.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em đi làm việc trước đi, chỗ chị không sao đâu.”
Cô út: “Chị dâu, em xin nghỉ hôm nay rồi.”
Bây giờ bọn họ chủ yếu tiến hành đủ loại huấn luyện, lên lớp học văn hóa, bình thường không cần tuần tra, không cần trực tiếp tiếp xúc với thị dân, cũng không phụ trách vụ án bình thường, trước mắt còn nhẹ nhàng hơn lúc làm công an một chút.
Quả nhiên Hoàng Vĩ vẫn đang ở đồn công an nhưng cũng không chịu thiệt gì, ăn ngon uống ngon rất thảnh thơi.
Anh ta chửi Hoàng Hiển Ninh và đám người Uông Phẩm cả tối, lúc này cổ họng đã khản đặc.
“Mau thả tôi ra, tôi nói cho các người biết, nếu anh rể tôi biết…”
Công an Trần dẫn cô út và Lâm Tô Diệp đi vào, thấy Hoàng Vĩ la lối mới nói: “Đừng có la nữa, nếu anh rể cậu biết cậu có thể ở trong này thoải mái được sao?”
Tối qua Hoàng Hinh Như đã gọi điện cho sở trưởng, cũng đã bàn bạc phương án, quyết định kêu Hoàng Vĩ xin lỗi Lâm Tô Diệp rồi tặng quà an ủi, chuyện này coi như bỏ qua.
Nếu vì chút chuyện như vậy mà gây ồn ào với Tiết Minh Xuân thì lại khó coi, dù sao cô gái này cũng ngang bướng liều lĩnh không nể mặt ai.
Cô út đứng ở đó quan sát Hoàng Vĩ, chậc chậc hai tiếng: “Tôi còn tưởng anh cường tráng bao nhiêu, kháng đòn bao nhiêu chứ, chỉ với cơ thể này ai cho anh dũng khí bắt nạt chị dâu tôi?”
Hoàng Vĩ thấy cô ấy mặc đồng phục giống công an nhưng lại không giống lắm, anh ta chưa từng thấy nên có hơi khiếp sợ: “Cô… cô muốn làm gì? Tôi cũng không bắt nạt chị dâu cô!”
Anh ta nhìn Lâm Tô Diệp: “Bạn họ Lâm, cô nói thật đi, tôi bắt nạt cô sao?”
Lâm Tô Diệp: “Từ một khắc tôi vào học viện mỹ thuật gặp cậu đó, cậu không có lúc nào là không léo nha léo nhéo châm chọc khiêu khích tôi, xem thường tôi, tôi cũng chẳng quen biết gì cậu, cậu nhắm vào tôi làm gì?”
Hoàng Vĩ: “Tôi không nhắm vào cô! Tôi…”
Lâm Tô Diệp: “Ồ, cậu nhắm vào thầy Hoàng chứ gì, chỉ cần thầy Hoàng đối xử với ai tốt, ai đối xử tốt với thầy Hoàng vậy cậu sẽ liên đới trả đũa chung đúng không?”
Hoàng Vĩ bị giam một tối, lại nhìn thấy Lâm Tô Diệp và nữ công an đi chung cũng không dám khoa trương nữa.
Dù sao anh ta cũng dựa vào anh rể mới vào được học viện mỹ thuật, bình thường cũng chỉ bắt nạt Hoàng Hiển Ninh và tụ tập bắt nạt bạn học trong lớp một chút, chứ không dám duỗi tay tới nơi khác.
Anh ta vẫn còn chút tự mình biết mình.
Công an Trần mời bọn họ tới phòng hòa giải bên cạnh để nói chuyện.
Rất nhanh, sở trưởng Trương đã cùng Hoàng Hinh Như và Châu Bỉnh An tới.
Loại chuyện này vốn Châu Bỉnh An không cần tới nhưng anh ta rất tò mò về Lâm Tô Diệp, không nhịn được mới mượn cớ tới đây xem.