Chương 864: Nhà họ Châu xin lỗi 1
Anh ta vừa vào phòng hòa giải đã nhìn thấy bên đó có hai người phụ nữ ngồi đấy, một người ánh mắt sắc bén vô cùng anh khí, một người còn lại mi mục như họa, xinh đẹp thoát tục, ngồi ở nơi đó giống như bông hoa tuyệt thế đánh thẳng vào tim anh ta một cái.
Anh ta cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có dung mạo và khí chất tuyệt vời như vậy, vừa trưởng thành quyến rũ vừa tự mang theo vẻ hồn nhiên đơn thuần.
Cô út và Lâm Tô Diệp lập tức cảm giác được tầm nhìn của anh ta.
Cô út trừng mắt nhìn anh ta đầy hung dữ.
Châu Bỉnh An lập tức nở nụ cười: “Xin lỗi xin lỗi, không ngờ lại có hiểu lầm như vậy.”
Có sở trưởng Trương làm người hòa giải, hiển nhiên chuyện này cũng sẽ không làm lớn, dù sao Hoàng Vĩ cũng không phạm tội lớn bao nhiêu, mà Lâm Tô Diệp chỉ muốn khiến anh ta ngoan ngoãn hơn một chút.
Hoàng Hinh Như nhìn bộ dáng bị kinh hãi của em trai cũng đau lòng không chịu được, ngồi ở một bên ra sức an ủi, kêu anh ta đừng sợ. Cô ta liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, tin chắc vào phán đoán của Châu Bỉnh An rằng em trai nhìn trúng đối phương. Cô ta giống như mẹ mình chiều con trai, nhưng hễ con trai nhìn trúng cô gái nào đó lại cầu mà chẳng được, vậy đó chính là hồ ly tinh, quyến rũ anh ta.
Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Tô Diệp mang theo châm chích.
Bên đó Châu Bỉnh An chậm rãi nói một cách hài hước và hóm hỉnh, hóa xung đột thành chuyện thú vị giữa các bạn học đánh nhỏ nháo nhỏ, anh ta cười bảo: “Chúng tôi chấp nhận chịu phạt, sau này sẽ bày một bàn ở Phúc Thuận Lai, mọi người cùng nhau ngồi xuống để Hoàng Vĩ từ từ xin lỗi và bồi thường cho bạn học Lâm.”
Đến lúc đó lại tặng món quà phong phú, hiển nhiên đối phương sẽ không tính toán nữa, còn có thể nhân cơ hội hai nhà giao hảo.
Bao nhiêu mối quan hệ cũng từ không đánh không quen mà ra.
Anh ta cảm thấy mình đủ thành ý rồi, chắc chắn Lâm Tô Diệp sẽ biết hóa thành chuyện nhỏ, sau này mọi người cũng quen biết nhau.
Lâm Tô Diệp lạnh lùng đáp: “Xin lỗi không cần, cũng không cần bồi thường, giải quyết việc chung đi, kêu Hoàng Vĩ sau này ở trường đảm bảo không được phép nói lời châm chọc giáo viên và bạn học, tôn trọng người một chút.”
Cô cũng hiểu rồi, dù sao cũng không phải chuyện phạm tội trộm cướp, ăn cắp, giết người gì, vẽ tranh vẽ xấu đương nhiên không đến mức phán tội lao động cải tạo, cho dù là trước đây cũng là đơn vị chụp mũ cho, nhưng gần đây chỉ tạm giam và lao động cải tạo, sáng tối báo cáo tư tưởng mà thôi.
Chỉ cần khóa cái mõm anh ta lại là được.
Hiển nhiên cô cũng không yêu cầu nhà họ Châu sửa lại án sai cho Hoàng Hiển Ninh, dù sao sửa lại án sai thế nào cũng có chính sách quy định, còn nữa cô với Hoàng Hiển Ninh chỉ là quan hệ thầy trò, cũng không đến mức giúp sửa lại án sai. Cô cũng không muốn để lại dấu vết gì cho nhà họ Châu nói mình vì sửa lại án sai cho Hoàng Hiển Ninh mà thế này thế kia.
Chỉ cần Hoàng Hiển Ninh không còn bị đám người Hoàng Vĩ ức hiếp, vậy cho dù tạm thời không được sửa lại án sai thì cũng không khó sống gì.
Hoàng Hinh Như rất mừng rỡ, hừ, coi như ả đàn bà này có chút đầu óc, không cố tình gây sự, hét cái giá trên trời. Nhưng cô ta cũng không cảm thấy đối phương thấu tình đạt lý, ngược lại còn cảm thấy Lâm Tô Diệp có ý với Hoàng Vĩ. Cô ta lại cảnh giác hẳn lên, ả đàn bà này có gia đình rồi còn muốn quyến rũ em trai mình, thế không được!
Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Tô Diệp càng châm chích hơn.
Châu Bỉnh An không ngờ Lâm Tô Diệp dễ nói chuyện như thế, cười đáp: “Quả thật có hiểu lầm, là chúng tôi quản giáo không nghiêm.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy cậu ta ác ý bôi nhọ tranh tưởng niệm thì nói sao?”
Châu Bỉnh An sững sờ, sau đó cười nói: “Kỹ thuật vẽ của mấy người Hoàng Vĩ không đủ, chắc chắn là vẽ không đến nơi đến chốn chứ không có ý bôi nhọ.”
Lâm Tô Diệp: “Nhưng bọn họ nói là thầy Hoàng cố ý bôi nhọ đấy.”
Châu Bỉnh An hơi nhíu mày, cô đang muốn ra mặt cho Hoàng Hiển Ninh sao? Mục đích là đuổi Hoàng Vĩ đi hay là sửa lại án sai cho Hoàng Hiển Ninh? Anh ta cười bảo: “Cái này nên giáo dục thì giáo dục, nên phạt thì phạt.” Anh ta nhìn về phía sở trưởng Trương: “Sở trưởng Trương xưa nay chấp pháp theo công bằng, làm việc thiên tư, bạn học Lâm cứ việc yên tâm, còn nữa…” Anh ta nhìn về phía cô út: “Đồng chí Tiết Minh Xuân không phải cũng là công an sao, chắc hẳn biết loại chuyện này nên xử lý thế nào chứ.”