Chương 865: Nhà họ Châu xin lỗi 2
Cô út lại không cố tình làm khó, nếu là trước đây ác ý bôi nhọ lãnh tụ sẽ trực tiếp bị đánh thành phần tử xấu, mỗi ngày sáng xin chỉ thị tối về báo cáo, còn bị mở họp phê bình. Nhưng bây giờ đã là năm bảy mươi tám, rất nhiều chính sách đều đã thay đổi, không còn mở họp nữa, bây giờ chỉ phê bình, giáo dục, viết kiểm điểm và giấy cam đoan, sau đó giao về trường học xử lý, ghi nhớ nghiêm khắc, tội không quá nghiêm trọng làm bản kiểm điểm là được.
Châu Bỉnh An thấy cô ấy dễ nói chuyện cũng cười bảo: “Muốn chặt tay hiển nhiên là nói đùa rồi chứ.”
Cô út: “Chặt tay cái gì? Anh ta đánh chị dâu tôi, tôi chỉ vả lại một phát mà thôi.” Ai muốn chặt tay anh ta? Có tác dụng mẹ gì?
Châu Bỉnh An cười ha ha: “Đồng chí Tiết có ơn báo ơn có thù tất báo, tốt.”
Hoàng Hinh Như nôn nóng: “A Vĩ nhà chúng tôi không đánh người!”
Châu Bỉnh An cảm thấy để con gái đánh một cái có làm sao đâu, không có gì ghê gớm cả, tuy rằng bản thân anh ta không chịu để phụ nữ vả nhưng vả Hoàng Vĩ một cái có thể dẹp yên chuyện này thì anh ta cảm thấy cũng chẳng sao.
Cuối cùng dưới sự điều giải của sở trưởng Trương, Hoàng Vĩ xin lỗi Hoàng Hiển Ninh đồng thời viết một giấy cam đoan sau này không còn bắt nạt giáo viên và bạn học nữa, cũng không còn dùng thủ đoạn đê tiện để vu hại Hoàng Hiển Ninh.
Hoàng Hinh Như không muốn em trai chịu thiệt, xin lỗi Lâm Tô Diệp thì thôi đi, dựa vào cái gì phải xin lỗi Hoàng Hiển Ninh? Cô ta nói với Châu Bỉnh An: “A Vĩ cũng học ba năm rồi, không bằng rời khỏi học viện mỹ thuật sắp xếp cho công việc mới đi.”
Hoàng Vĩ học bổ túc ở học viện mỹ thuật, sau này về sắp xếp cho một công việc tốt hơn, cần gì phải ở đây nhịn nhục?
Châu Bỉnh An nhỏ giọng nói: “Nói sau.”
Cho dù muốn điều Hoàng Vĩ đi cũng phải đợi qua đợt này mọi người quên chuyện này đã rồi nói sau, bằng không vừa phạm lỗi đã điều đi sắp xếp cho công việc mới, người ngoài nhìn vào sẽ nói thế nào?
Nếu sau này lại không thể sắp xếp được công việc khác, cứ ở nhà ăn bám mãi, ngược lại để người ta nói bị trường học khai trừ, chán nản cút về nhà, cũng không dễ nghe.
Phê bình giáo dục ở trường học không ra khỏi cổng trường, cũng không có gì cả.
Cho dù không muốn để Hoàng Vĩ mất mặt ở trường học thì xin cho anh ta nghỉ ốm thế thôi.
Châu Bỉnh An đồng ý thay Hoàng Vĩ, viết giấy cam đoan, xin lỗi, để cô út vả một cái lại.
Cô út bắt đầu hoạt động cổ tay.
Sắc mặt của Hoàng Hinh Như thay đổi, cô ta chắn trước người Hoàng Vĩ, nhìn chằm chằm vào cô út: “Cô làm gì, cô muốn làm gì? Cô là công an đấy nhé.”
Cô út tìm một từ trong số những từ mà Cố Mạnh Chiêu đã dạy mình: “Tôi gọi là cho anh ta bài học để sau này không phạm lỗi nữa, là một loại thủ đoạn quản giáo và trói buộc, gậy hay bàn tay đây, cô chọn một đi!”
Bây giờ các đơn vị như công xã, đồn công an, cục công an đối phó với phạm nhân cũng có cách xử phạt bằng đánh gậy, bạt tai vẫn là nhẹ rồi.
Châu Bỉnh An ý bảo dùng tay là được, cũng tốt hơn là phế tay.
Bên đó mấy người sở trưởng Trương và công an Trần đều lộ ra ánh mắt đồng cảm và thương hại.
Nếu như để Lâm Tô Diệp đánh phỏng chừng mặt Hoàng Vĩ còn không đau bằng tay cô.
Nhưng Tiết Minh Xuân?
Cô út xoay vòng cánh tay vả Hoàng Vĩ một tát.
Cô ấy tự nhận mình đã thu bớt lực rồi.
Hoàng Vĩ mới đầu cũng cảm thấy không phải chỉ tát một cái thôi sao, ý tứ của nhục nhã còn lớn hơn đau, nếu có thể dẹp yên chuyện vậy đánh một cái cũng được.
Dù sao ở đây cũng không có người ngoài.
Đợi sau khi anh thật sự bị Tiết Minh Xuân vả một cái, anh ta chỉ cảm thấy nửa bên mặt tê rần, trước mắt tối đen, trong bóng tối còn có đốm sao lấp lánh, bên tai ù ù, không nghe được âm thanh bên ngoài.
Anh ta sẽ không mù với điếc luôn rồi chứ?
Đau? Vậy mà anh ta lại không cảm thấy gì.
“A Vĩ, A Vĩ!” Bên tai truyền tới tiếng gọi dồn dập và đau lòng của chị: “Đồng chí nhà cô… sao có thể dùng sức lớn như thế? Nhìn cô đánh chúng tôi thế nào đi!”
Qua vài giây sau, Hoàng Vĩ lại nhìn thấy và nghe được, sau đó cảm thấy gò má nóng rát xen lẫn nhức nhối.
“Á!” Anh ta kêu một tiếng: “Đau chết mất!”
Anh ta ôm mặt bắt đầu kêu to, kết quả giọng nói lại mơ hồ không rõ.
Một cái vả này thật sự đánh khá có trình độ!
Vừa không đánh anh ta tơi bời vừa không khiến khóe miệng anh ta rướm máu, chỉ để lại trên mặt anh ta dấu bốn ngón tay rõ ràng, mặt sưng lên mắt thường cũng có thể nhìn thấy.