Chương 866: Sao lại tàn nhẫn như vậy
Phỏng chừng tối nay sưng đến không thấy mắt luôn ấy chứ.
Hoàng Hinh Như đau lòng gào khóc: “Sao lại tàn nhẫn như vậy, sao lại tàn nhẫn như vậy?”
Cô út vê ngón tay: “Tôi vẫn chưa dùng sức đâu, anh nói xem anh không kháng đòn như vậy còn muốn gây chuyện làm gì, ha ha.”
Hoàng Vĩ: “…” Anh ta nghi ngờ nếu lúc đầu mình thật sự đánh Lâm Tô Diệp vậy lúc này sợ là sắp mù mắt điếc tai luôn rồi.
Uông Phẩm cũng bị xử phạt như Hoàng Vĩ, cũng bị tát một phát như vậy.
Anh ta cũng không có người nào thương người nào đỡ, tự ôm nửa bên mặt sưng vù chán nản đi phía sau.
Rời khỏi đồn công an, bọn họ cùng tới học viện mỹ thuật.
Hôm qua hiệu trưởng đã biết chuyện này từ chỗ Lý Quế Trân, hôm nay dứt khoát không tới trường mà ra ngoài họp.
Lý Quế Trân phụ trách tiếp đón.
Khi cô ta thấy Hoàng Vĩ và Uông Phẩm cũng kinh ngạc, mặt… mặt của hai người này người bên trái người bên phải đều sưng lên khá có tính nghệ thuật.
Châu Bỉnh An bày tỏ ý của mình kêu Hoàng Vĩ viết bản kiểm điểm, sau này không làm khó Hoàng Hiển Ninh các kiểu nữa.
Anh ta thể hiện mình vô cùng thấu tình đạt lý, không bao che chút nào, đặc biệt là sau khi nhìn thấy dung mạo của Lâm Tô Diệp và thủ đoạn của Tiết Minh Xuân.
Trong lòng Lý Quế Trân đồng cảm, chỉ một cái tát cũng không nhẹ nhàng tha cho, khấu trừ trợ cấp của Hoàng Vĩ và Uông Phẩm, kêu bọn họ viết bản kiểm điểm và giấy cam đoan, quét dọn phòng tranh lớp bọn họ, phòng học và nhà vệ sinh nửa năm.
Lý Quế Trân lại kêu người gọi Hoàng Hiển Ninh tới, để hai người xin lỗi trước mặt anh ta.
Hoàng Vĩ lóng ngóng xin lỗi.
Vẻ mặt của Hoàng Hiển Ninh bình tĩnh: “Cậu xin lỗi chỉ là một thủ đoạn bị phạt, không phải thật lòng, tôi mãi mãi không chấp nhận.”
Rất nhiều người hại người khác xong, cuối cùng lương tâm phát hiện, muốn cầu sự tha thứ của người bị hại để khiến tâm lý mình vững vàng hơn, không còn cảm giác áy náy nữa.
Dựa vào cái gì phải tha thứ?
Hoàng Hiển Ninh tỏ vẻ sẽ không bao giờ tha thứ, cậu có thể mãi mãi không chịu sự khiển trách của lương tâm, nhưng chỉ cần lương tâm tìm được cậu, cậu sẽ phải chịu.
Hoàng Hinh Như chửi: “Hoàng HIển Ninh, đừng có không biết thức thời!”
Hoàng Hiển Ninh: “Xưa nay tôi vốn không biết thức thời, không phải cô đã sớm biết rồi à?”
Lúc đầu Hoàng Hinh Như giới thiệu đối tượng cho anh ta, muốn kêu anh ta lấy một cô gái tàn tật tính tình nóng nảy, điêu ngoa tùy hứng của nhà họ Châu, như vậy có thể giúp anh ta sửa lại án sai.
Anh ta từ chối thẳng mặt, ý nói thà cả đời mang danh phần tử xấu độc thân cũng không chấp nhận bị người ép liên hôn.
Hoàng Hinh Như tức muốn chết, nếu không phải mặt em trai sưng vù lên nhắc nhở cô ta thì cô ta thật sự muốn vả Hoàng Hiển Ninh ba cái.
Cô ta lạnh lùng cương quyết bày tỏ với Lý Quế Trân muốn xin nghỉ cho em trai vì bệnh.
Lý Quế Trân cũng không từ chối, dù sao xử phạt cũng chỉ là một quy trình, theo quan điểm của cô ta thay vì để Hoàng Vĩ ở đây chịu phạt còn không bằng cho anh ta cút.
Nếu như anh ta ở đây ngày nào cũng quét dọn vệ sinh, ai biết có thẹn quá hóa giận lại sinh sự thị phi khác không? Lỡ như hại Lâm Tô Diệp bị thương, cho dù sự việc có thể xử phạt anh ta nhưng Lâm Tô Diệp cũng bị tai bay vạ gió.
Chỉ cần con sâu làm rầu nồi canh Hoàng Vĩ này rời khỏi học viện mỹ thuật, đám bạn bè xấu của anh ta cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, không dám gây sóng gió thêm, học viện mỹ thuật có thể yên bình một lúc.
Lý Quế Trân viết đơn xin nghỉ, cho Hoàng Hinh Như tự quyết định thời gian, tốt nhất là mãi mãi đừng về đây nữa.
Lâm Tô Diệp: “Chủ nhiệm Lý, trước đây Hoàng Vĩ và Uông Phẩm chiếm đoạt không ít tiền nhuận bút của thầy Hoàng, có phải cũng nên trả về rồi không?”
Hoàng Vĩ: “Không… tôi không…” Miệng anh ta vừa tê vừa đau rát, nói chuyện cũng không lưu loát.
Hoàng Hinh Như: “Tiền gì, chúng tôi không nợ cậu ta tiền!”
Lâm Tô Diệp: “Trường học có nhiệm vụ gì, ai vẽ tranh, chủ nhiệm Lý đều có ghi chép ở đây cả.”
Lý Quế Trân nhanh chóng lật ra.
Tầm mắt của Châu Bỉnh An vẫn luôn ở trên người Lâm Tô Diệp, vẻ đẹp của cô giống như một thanh kiếm chẻ đôi trái tim anh ta vậy.
Trước đó anh ta cho rằng Hoàng Vĩ nhìn trúng Lâm Tô Diệp nên mới xảy ra xung đột, bây giờ lại cảm thấy Lâm Tô Diệp muốn ra mặt cho Hoàng Hiển Ninh nên khơi mào xung đột. Cô tán thưởng Hoàng Hiển Ninh hay là thật lòng thích anh ta? Cô cũng là người phụ nữ đã có gia đình rồi, ra mặt vì người đàn ông khác như vậy không sợ Tiết Minh Dực tức giận sao?