Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 867 - Chương 867. Thấu Tình Đạt Lý

Chương 867. Thấu tình đạt lý Chương 867. Thấu tình đạt lý

Chương 867: Thấu tình đạt lý

Anh ta bảo: “Nếu như là lỗi A Vĩ phạm chúng tôi xin nhận, trước đây chúng tôi làm anh chị không biết, không quản thúc nó cho tốt, bây giờ biết rồi dứt khoát không dung túng nữa.”

Nói rất là thấu tình đạt lý.

Lý Quế Trân hỏi Hoàng Hiển Ninh tổng cộng bao nhiêu tiền.

Hoàng Hiển Ninh chưa bao giờ từng đếm, anh ta hoàn toàn không để ý có tiền hay không.

Lý Quế Trân hỏi Uông Phẩm, ngược lại anh ta nhớ rõ ràng.

Trước đó thì không quản, chỉ nói ba năm nay thôi.

Tổng cộng là sáu trăm sáu mươi đồng, trong đó cho Uông Phẩm, Triệu Lâm, Hoàng Lôi mỗi người hơn một trăm.

Nhưng Uông Phẩm cũng giở trò, nếu đã là Hoàng Vĩ ăn bớt của Hoàng Hiển Ninh vậy phải do Hoàng Vĩ trả, về phần bọn họ cầm đó là phí dịch vụ Hoàng Vĩ mời bọn họ giúp!

Hoàng Vĩ còn đang lầm bầm chửi Uông Phẩm, không chịu thanh toán, nói không nhiều tiền như vậy, kêu ba người Uông Phẩm tự mình trả tiền.

Châu Bỉnh An lại không hề chớp mắt nhận trả, trước móc ba trăm đồng ra, phần còn lại trở về sẽ cho người gửi tới.

Về phần ba người khác, anh ta cũng sẽ kêu người đi đòi phụ huynh của bọn họ mà sẽ không thật sự tiêu tiền như rác, lúc này chỉ là bày ra vẻ hào phóng trước mặt Lâm Tô Diệp mà thôi.

Nhà bọn họ không thiếu tiền, Hoàng Hinh Như ngược lại không đau lòng, chỉ là cảm thấy Hoàng Hiển Ninh không biết thức thời, khiến cô ta không nuốt trôi được cục tức này, cô ta lại nhìn em trai ruột bị đánh thành ra như thế, lòng đau như cắt, chỉ hận không thể đánh Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực một trận ra trò.

Cô ta sợ còn ở lại nữa sẽ buột miệng nói lời ác độc đắc tội với người, khiến Châu Bỉnh An bất mãn, nên tức giận đỡ Hoàng Vĩ đi xuống lầu trước.

Hoàng hiển Ninh cũng tạm biệt trở về lên lớp.

Châu Bỉnh An lại không lập tức rời đi, mà cười với Lâm Tô Diệp: “Nhà mẹ đẻ của bạn học Lâm có phải là Lâm Gia Đồn, công xã Hồng Tinh, huyện Dư Ngô phía đông không?”

Lâm Tô Diệp cũng không phủ nhận: “Đúng.”

Châu Bỉnh An cười càng thêm ôn hòa: “Vậy đúng là nước dâng làm ngập miếu Long Vương rồi, chúng ta là người một nhà.”

Anh ta đã tìm hiểu kỹ càng người có xung đột với Hoàng Vĩ, hiển nhiên cũng điều tra phía sau đối phương, Lâm Tô Diệp, Tiết Minh Xuân, Tiết Minh Dực, mấy người này làm gì, trong nhà có người thân nào khác có ảnh hưởng hay không đều phải điều tra.

Bối cảnh của đối phương quyết định thái độ và cách xử lý của anh ta.

Nếu chỉ là một người bình thường có xung đột với Hoàng Vĩ, chỉ cần không xảy ra mạng người thì chỉ là chuyện một câu nói, hoàn toàn không cần anh ta nhúng tay vào, càng không cần anh ta ra mặt.

Nếu đối phương có bối cảnh vậy anh ta phải ra mặt, một là dẹp yên chuyện, hai là qua lại với đối phương.

Anh ta nghe đối phương tên là Lâm Tô Diệp, lại là người từ nông thôn lên, hơn nữa lớn lên cực xinh đẹp, theo bản năng liên hệ đến nhà chú mình.

Cô của anh ta là Châu Dung, năm đó khi đang tuổi xuân thì đã gả cho lão Lâm, qua lại rất nhạt với người thân bên Lam Gia Đồn, chỉ giữ lại anh em Lâm Uyển Tinh bên cạnh. Nhưng sau này qua vài lần nói chuyện cũng đại khái nói đến con gái nhà em hai của chú gả cho một sĩ quan. Sĩ quan đó trẻ tuổi có tài, chẳng qua sĩ quan trẻ tuổi đó vẫn luôn ở bộ đội dã ngoại quân khu lớn mà không ở tỉnh, không có trợ lực gì cho mình nên Châu Dung cũng không muốn qua lại thân thiết.

Bây giờ Hoàng Vĩ xảy ra xung đột với một người tên Lâm Tô Diệp, chồng Lâm Tô Diệp còn là tham mưu trưởng quân khu, Châu Bỉnh An theo bản năng cũng liên tưởng đến.

Kết quả vừa nghe ngóng quê quán của Lâm Tô Diệp, quả nhiên chính là người nhà chú cả.

Tiết Minh Dực là tham mưu trưởng quân khu, Tiết Minh Xuân là đặc công tỉnh, đây cũng là một trợ lực lớn cho nhà họ Châu.

Ánh mắt anh ta nhìn Lâm Tô Diệp trở nên dịu dàng và ôn hòa hơn, người không biết còn tưởng giao tình giữa hai người họ rất sâu sắc.

Nhưng Lâm Tô Diệp rất lạnh lùng: “Thật ngại quá, chúng tôi cũng không có người thân ở đây.”

Châu Bỉnh An biết ý của cô, dù sao cả gia đình cô cũng không liên hệ nhiều với bên nhà cũ, cũng chưa từng cho đám người Lâm Tô Diệp lợi ích gì, nên cô có tâm trạng như vậy cũng là chuyện bình thường.

Anh ta cười: “Nếu cô muốn giúp Hoàng Hiển Ninh sửa lại án sai, thật ra tôi có thể giúp.”

Lâm Tô Diệp dứt khoát đáp: “Anh hiểu lầm rồi, tôi đến đây chỉ để học vẽ thôi.” Đừng hòng lừa cô, càng đừng hòng khiến cô phải nợ ân tình.

Châu Bỉnh An thấy cô phủi sạch quan hệ, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười, chào tạm biệt bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment