Chương 868: Là do cô đánh?
Cô út nhìn theo bóng lưng của anh ta: “Chị dâu, người thân gì thế?”
Lâm Tô Diệp: “Anh ta hỏi nhà mẹ đẻ của chị, gia đình được tính là người thân với phía bên nhà mẹ đẻ chị cũng chỉ có nhà ông cả, chắc tám phần anh ta là người nhà mẹ đẻ của bà bà kế rồi.”
Cô út: “Mặc kệ anh ta đi chị.”
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Ừ, Minh Xuân, em mau đi làm đi, chị ở đây không sau đâu.”
Cô út: “Chị dâu, nếu có người bắt nạt chị, chị có thể đến đồn cảnh sát tìm người, em đã nói với bọn họ một tiếng rồi."
Lâm Tô Diệp: “Được rồi.” Cô vỗ vỗ lưng cô út: “Đi làm đi.”
Đợi cô út rời đi, Lâm Tô Diệp nói chuyện thêm vài câu với Lý Quế Trân.
Lúc này Lý Quế Trân nhìn thấy Lâm Tô Diệp lại mang theo vẻ kính sợ, hai gương mặt đó của Hoàng Vĩ và Uông Phẩm cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc cho người ta. Tiết Minh Xuân cũng tàn nhẫn quá, nếu như ai bắt nạt chị dâu cô ấy, cô ấy sẽ bất chấp bị khai trừ cũng phải đánh lại, như vậy còn ai dám tùy tiện đắc tội nữa?
Tiết Minh Xuân lợi hại như vậy, nếu mẹ cô ấy và cha chồng mình làm bạn già của nhau, vậy sau này xảy ra một chút xích mích… Lý Quế Trân không khỏi rùng mình một cái, trước mắt như lóe lên bàn tay của Tiết Minh Xuân.
Cô ta vội vàng chớp mắt ném những suy nghĩ điên rồ đó ra sau đầu, sau đó lại giao nhiệm vụ hôm qua đã nói cho Lâm Tô Diệp: “Em và thầy Hoàng có thể cùng chung, nếu kiếm được tiền tự các em chia nhau cũng được.”
Trước đây Hoàng Hiển Ninh cũng làm mấy việc này nhưng toàn là Hoàng Vĩ lấy tiền, bây giờ Hoàng Vĩ đã bị thu phục, hiển nhiên không cần quản anh ta nữa.
Lâm Tô Diệp nhìn một lượt, là một số áp phích tuyên truyền của chính phủ, kích thước hơi lớn, số tờ nhiều, nhân viên của bọn họ vẽ không đẹp, trên cơ bản đều sẽ gửi tên học viện mỹ thuật tìm giáo viên chuyên nghiệp vẽ.
Lâm Tô Diệp: “Được, em sẽ nói chuyện với thầy Hoàng xem sao.”
Lâm Tô Diệp đeo cặp sách đi xuống cầu thang, tiến thẳng đến tòa nhà dạy học bên cạnh, nhưng lại gặp Chu Tiểu Quyên ở cửa.
Rõ ràng cô ta đã đợi ở đó rất lâu rồi, vẫn luôn để mắt đến phía phòng chính trị và giáo dục.
Ánh mắt Chu Tiểu Quyên nhìn Lâm Tô Diệp càng ngày càng trở nên phức tạp: “Hoàng Vĩ và Uông Phẩm là do cô đánh?”
Lâm Tô Diệp: “Đúng!” Cô nở nụ cười với Chu Tiểu Quyên: “Nếu ai đó không phục có thể nếm thử mùi vị cái tát của tôi!”
Sắc mặt của Chu Tiểu Quyên thay đổi: “Cô là người đã có gia đình, tốt nhất là tránh xa Hoàng Hiển Ninh ra, đừng hại chết anh ấy.”
Lâm Tô Diệp sa sầm mặt mũi, cô tiến lại gần Chu Tiểu Quyên, lạnh lùng bảo: "Con người cô bị làm sao đấy? Có bệnh à? Có phải cứ nhìn thấy bạn học nữ nào theo học thầy Hoàng là cảm thấy người ta có quan hệ không? Cô là gia đình không hạnh phúc hay vì cầu mà không được nên có bệnh thần kinh?”
Chu Tiểu Quyên: “Tôi…” Cô ta ưỡn thẳng sống lưng gầy gò, tự hào đáp: “Tôi cũng không sợ cô biết, càng không sợ cô chê cười, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả vì anh ấy, là nhờ có sự che chở của tôi nên anh ấy mới có thể bình an vô sự ở học viện mỹ thuật, bằng không anh ấy đã sớm bị người hại chết rồi. Tôi còn từng sảy thai vì anh ấy, cho nên tôi tuyệt đối không cho phép người khác giành anh ấy đi!”
Lâm Tô Diệp: “Chậc chậc, cả ngày bịa chuyện cô có thấy mệt không hả? Nếu cô còn nói một câu vớ vẩn nào nữa với tôi, tôi sẽ cho cô giống Hoàng Vĩ và Uông Phẩm đấy.”
Nhận một cái tát vào mặt, viết bản kiểm điểm, giấy cam đoan gì đó rồi trừ tiền trợ cấp, ngày nào cũng dọn vệ sinh.
Người này thật sự có bệnh rồi, điều kiện học tốt như vậy lại không chuyên tâm học, cả ngày nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn đẩu đâu.
Hoàng Vĩ không có thực lực nhưng anh ta có quan hệ cho nên mới đến học viện mỹ thuật, vậy Chu Tiểu Quyên có quan hệ gì?
Trên thực tế, Lâm Tô Diệp cảm thấy Chu Tiểu Quyên cũng có trình độ vẽ tranh đấy, hoàn toàn có thể một mình đảm nhiệm công việc, nhưng cô ta lại luôn ở dí lại lớp của Hoàng Hiển Ninh, cả ngày bịa đặt chuyện xưa yêu hận giữa mình và anh ta.
Hoàng Hiển Ninh thậm chí còn không nhìn thẳng vào cô ta, rõ ràng là hai người họ không thân, cũng không biết sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy.
Mấy người này chẳng ai bình thường cả.
Lâm Tô Diệp đi lên lầu tìm Hoàng Hiển Ninh, anh ta đang dạy các học sinh trong phòng vẽ.
Bởi vì Hoàng Vĩ và Uông Phẩm bị xử phạt nên lúc này lớp học rất trật tự, không có học sinh nào nói lời mỉa mai, chỉ có Hoàng Hiển Ninh đang giảng bài và tiếng soàn soạt của bút vẽ cọ lên giấy vẽ.