Chương 869: Lâm Tô Diệp lợi hại như vậy à!
Thấy Lâm Tô Diệp bước vào, Hoàng Hiển Ninh gật đầu với cô và ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Mặc dù các học sinh khác đều đang cúi đầu vẽ, nhưng tròng mắt lại trợn lên lén quan sát Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp lợi hại như vậy à!
Vậy mà cô lại đánh Hoàng Vĩ và Uông Phẩm thành đầu heo, còn bắt bọn họ phải xin lỗi Hoàng Hiển Ninh, còn trừ tiền trợ cấp của Hoàng Vĩ, đuổi về nhà kiểm điểm?
Uông Phẩm thậm chí còn cúi đầu không dám nhìn cô, má trái sưng phù đến nỗi nhìn cũng khó khăn.
Bầu không khí trong lớp học hài hòa chưa từng có, không có một chút tiếng ồn ào nào, ngoại trừ giảng bài thì chính là vẽ tranh.
Lâm Tô Diệp rất hài lòng, cô tập trung vẽ bản phác thảo của mình.
“Rắc” bút chì vẽ của cô bị gãy, cô lật tung cặp sách, lại phát hiện ra mình đã quên mang thêm bút vẽ.
Lúc này, một nam sinh và một nữ sinh ở bên cạnh đồng thời đưa bút cho cô: “Bạn học Lâm, dùng của tôi này.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười với bọn họ, cầm bút của bạn học nữ: “Bạn học Chu Giai Giai, cảm ơn.”
Cô cũng cười với nam sinh kia: “Cảm ơn cậu, bạn học Trương Thiệu Đông.”
Cả hai đều ngạc nhiên, không ngờ cô lại nhớ tên bọn họ.
Bọn họ khác với các sinh viên như Hoàng Vĩ và Chu Tiểu Quyên, bọn họ là học viên Công Nông Binh khóa bảy bảy tới đây, học vẽ tranh theo Hoàng Hiển Ninh. Lúc vừa mới tới, bọn họ cũng không hiểu tính đặc thù của lớp học này, bị Hoàng Vĩ dẫn người xa lánh và chèn ép mất lần liền, để tự bảo vệ mình cũng chỉ có thể ngoan ngoãn. Dù sao bọn họ và mấy người Hoàng Vĩ cũng không quen biết, bọn họ không cần thiết phải ở nơi này mãi, học được bản lĩnh có thể đảm nhiệm công tác, bọn họ sẽ đi làm việc ngay.
Lớp này, ngoại trừ mấy học sinh như Hoàng Vĩ ra, còn có một nửa là loại đi qua đi lại này, học được sẽ về, học viên mới lại tới.
Đám bạn xấu của Hoàng Vĩ nghe vậy chỉ biết siết nắm chặt tay chứ không dám nói gì, càng không dám uy hiếp hai người Chu Trương không được phép nói chuyện với Lâm Tô Diệp.
Bọn họ vẫn luôn áp dụng chiến lược cô lập và loại trừ, chỉ cần ai tốt với Hoàng Hiển Ninh thì bọn họ sẽ xa lánh và chèn ép người đó, khiến người đó không dám tiếp xúc nhiều với Hoàng Hiển Ninh, cũng không dám thể hiện thiện ý với anh ta nữa.
Mấy năm nay vẫn luôn làm rất tốt, ai ngờ lại gặp phải Lâm Tô Diệp đâu.
Trước đây cũng không phải không có học sinh có bối cảnh vào lớp, nhưng bọn họ sẽ không giúp Hoàng Hiển Ninh, cũng không dám hoặc là không đáng vì anh ta mà có quan hệ không tốt với nhà họ Châu.
Kết thúc giờ học, Uông Phẩm chủ động dọn dẹp vệ sinh… không làm không được.
Lâm Tô Diệp giao công việc mà Lý Quế Trân đưa cho Hoàng Hiển Ninh, thảo luận với anh ta cách vẽ và sau đó phân công nhiệm vụ.
Triệu Lâm và Hoàng Lôi lập tức dỏng tai lên nghe: Đây vốn nên là lợi ích của bọn họ!
Trước đây, bất cứ công việc gì họ nhận được đều do Hoàng Vĩ phân công, Hoàng Hiển Ninh làm việc, còn bọn họ chia tiền với Hoàng Vĩ, mà bên trên chỉ cần tác phẩm chứ không quan tâm chuyện khác.
Bây giờ lại chia cho Lâm Tô Diệp.
Trong nháy mắt bọn họ hiểu ra, hóa ra Lâm Tô Diệp giúp Hoàng Hiển Ninh là để đuổi Hoàng Vĩ đi, còn cô tới kiếm mấy lợi ích này.
Thật quá quắt!
Bọn họ ngay lập tức lẻn ra ngoài tìm Chu Tiểu Quyên, kêu cô ta cùng bàn bạc xem nên làm thế nào.
Họ tìm thấy Chu Tiểu Quyên đang ngồi trên bãi cỏ trong khuôn viên trường, không biết cô ta đang lẩm bẩm một mình chuyện gì nữa.
Triệu Lâm gọi: “Chu Tiểu Quyên, công việc của Hoàng Vĩ đã bị Lâm Tô Diệp cướp mất rồi.”
Chu Tiểu Quyên: “Thì cứ cướp đi, số người ta tốt, có lai lịch mà.”
Hoàng Lôi: “Cô không quan tâm? Vậy chúng tôi biết phải làm sao?"
Chu Tiểu Quyên cầm một thanh gỗ nhỏ mảnh trong tay đang chọc kiến và côn trùng trong đống bùn đất, sức lực quá mạnh khiến thanh gỗ trong tay bị gãy rời.
Cô ta lạnh lùng nói: “Tôi quản kiểu gì? Hoàng Vĩ đã bị đánh rồi, tôi có thể làm gì được nữa? Ai quan tâm tôi sống hay chết đây?"
Cô ta đứng dậy bước nhanh vào tòa nhà dạy học, Triệu Lâm và Hoàng Lôi cũng nhanh chóng theo sau.
Trong phòng vẽ, Lâm Tô Diệp đang thảo luận về nội dung của tấm áp phích với Hoàng Hiển Ninh, cô cũng mời cả Chu Giai Giai và Trương Thiệu Đông tham gia cùng.
Loại nhiệm vụ vẽ tranh này không ít, nhưng tiền nhuận bút kiếm được cũng nhiều hơn người khác kiếm, một lần có thể được một đến hai trăm đồng.