Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 870 - Chương 870. Thầy Cố Cứ Yên Tâm

Chương 870. Thầy Cố cứ yên tâm Chương 870. Thầy Cố cứ yên tâm

Chương 870: Thầy Cố cứ yên tâm

Dựa theo quy định, Hoàng Hiển Ninh nên là chủ bút, dẫn thêm hai ba sinh viên có trình độ không tồi nữa cùng nhau hoàn thành, thù lao thì anh ta lấy phần chính, còn lại chia cho các học viên.

Nhưng hoàn cảnh của Hoàng Hiển Ninh đặc biệt nên rất ít khi nhận được tiền.

Bốn người đã phân công xong nhiệm vụ, mỗi người nhận một phần trước, sau khi vẽ xong được Hoàng Hiển Ninh thông qua mới tiến hành bước tiếp theo.

Lúc này ba người Chu Tiểu Quyên đi vào, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Hiển Ninh: “Còn của tôi thì sao?”

Hoàng Hiển Ninh: “Nhiệm vụ lần này là bạn học Lâm nhận, không phải cô.”

Chu Tiểu Quyên nghiến răng, duỗi tay bắt lấy tay của Hoàng Hiển Ninh nhưng lại bị tránh đi.

Hoàng Hiển Ninh: “Vào lớp rồi, mời mọi người trở về chỗ ngồi, ai không muốn học làm phiền ra ngoài, đừng quấy rầy những học sinh khác.”

Triệu Lâm và Hoàng Lôi nhìn Lâm Tô Diệp, cũng thành thật ngồi về chỗ.

Chu Tiểu Quyên liếc mắt nhìn Hoàng Hiển Ninh, sau đó cũng quay về và ngồi xuống, cô ta ngồi ở phía trước nhưng lại quay người nhìn chằm chằm vào Lâm Tô Diệp, đôi mắt trợn trừng.

Lâm Tô Diệp nâng mắt nhìn cô ta, cầm bút chì chỉ vào bảng vẽ của mình: “Đây là nhiệm vụ do chủ nhiệm Lý giao, nếu người nào không có não muốn phá hoại vậy tới đồn công an gặp, cứ nhìn Hoàng Vĩ và Uông Phẩm là biết.”

Lúc này, Chu Tiểu Quyên mới chậm rãi quay đầu lại.

Buổi sáng hôm nay ngược lại sóng yên biển lặng, Chu Tiểu Quyên cũng chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng để quan sát Lâm Tô Diệp, mấy người Triệu Lâm và Hoàng Lôi rất ghen tị nhưng cũng không dám làm gì.

Buổi trưa tan học, Lâm Tô Diệp ăn trong nhà ăn của học viện mỹ thuật.

Cô nói với mấy người Hoàng Hiển Ninh: “Thầy Hoàng, bạn học Chu Giai Giai, bạn học Trương, chúng ta ăn cơm chung đi, thuận tiện nói chuyện thêm.”

Chu Giai Giai và Trương Thiệu Đông đều đồng ý, trong khi Hoàng Hiển Ninh lại hơi do dự.

Hoàng Hiển Ninh: “Bạn học Lâm, ăn cơm chung với tôi sẽ ảnh hưởng xấu tới mọi người.”

Lâm Tô Diệp cười nói: “Tôi học vẽ với thầy Hoàng và các bạn cùng lớp, đó đã là lợi ích lớn nhất rồi, nào có ảnh hưởng xấu gì đâu? Đi thôi.”

Hoàng Hiển Ninh không từ chối thêm nữa.

Họ cùng nhau đi xuống cầu thang.

Lâm Tô Diệp vừa đi xuống cầu thang, ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu đợi ở đó, cô cười bảo: “Mạnh Chiêu, sao em lại tới đây?”

Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Chị dâu, em qua đây xem có chuyện gì không thôi.”

Mặc dù Lâm Tô Diệp và cô út không nói cho anh ta biết chuyện ở học viện mỹ thuật, nhưng mới sáng sớm cô út xin nghỉ cùng Lâm Tô Diệp tới học viện mỹ thuật, anh ta đã biết ngay có chuyện rồi.

Sau khi đến trường, anh ta không hỏi Lý Quế Trân mà đặc biệt nhờ một người quen giúp nghe ngóng ở bên học viện mỹ thuật nên cũng đã biết được đại khái.

Buổi trưa sau khi tan học, anh ta đến đây tìm Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp giới thiệu anh ta với ba người Hoàng Hiển Ninh: “Cùng ăn cơm đi.”

Trương Thiệu Đông nhìn Cố Mạnh Chiêu rồi mừng rỡ bảo: “Anh chính là nhà phiên dịch thiên tài ở trường đại học tỉnh, thầy Cố đúng không?”

Cố Mạnh Chiêu vội vàng xua tay: “Bạn học Trương tuyệt đối đừng nói như vậy, danh hiệu thiên tài quá hư ảo, tôi không phải thiên tài, chẳng qua từ nhỏ tôi được theo cha mẹ tiếp xúc với ngoại ngữ mà thôi.”

Chu Giai Giai cười và nói: “Người thật sự có trình độ đều rất khiêm tốn, người không có trình độ mới thích khoe khoang, tôi thật sự nhận được bài học rồi.”

Cố Mạnh Chiêu chủ động chào hỏi Hoàng Hiển Ninh: “Chữ ký trên tranh của chị dâu tôi là của thầy Hoàng, phải không?”

Tuy rằng thành phần nhà Hoàng Hiển Ninh không tốt nhưng trình độ vẽ tranh của anh ta lại siêu cao, lời đánh giá thưởng thức của anh ta cũng có tính quyền uy rất cao, có anh ta ký tên đánh giá, truyện tranh của Lâm Tô Diệp đưa tới bất cứ nhà xuất bản nào cũng cần… chỉ cần không có người cố ý giở trò bên trong.

Hoàng Hiển Ninh: “Tôi chỉ đánh giá đúng trọng tâm, chưa từng phóng đại cũng không coi thường.”

Cố Mạnh Chiêu mỉm cười: “Đúng là như vậy.”

Lúc ăn cơm, Cố Mạnh Chiêu vẫn hỏi Lâm Tô Diệp chuyện bên này: “Chị dâu, nếu như có chuyện, chị nhất định phải nói với em.”

Lâm Tô Diệp: “Chắc chắn rồi, nhưng hôm qua không có vấn đề gì cả.”

Cô hoàn toàn không coi đó là vấn đề to tát, cũng chẳng để trong lòng.

Sau khi ăn xong, Cố Mạnh Chiêu chào tạm biệt, trước khi rời đi anh ta cảm ơn ba người Hoàng Hiển Ninh, đồng thời nhờ họ giúp chăm sóc Lâm Tô Diệp một chút.

Chu Giai Giai cười đáp: "Thầy Cố cứ yên tâm."

Hoàng Vĩ đã bị kìm hãm, sau này anh ta sẽ không dám tụ tập bắt nạt bạn học và giáo viên nữa, vì vậy bọn họ cũng không cần phải sợ hãi, hiển nhiên sẵn lòng qua lại với Lâm Tô Diệp.

Bình Luận (0)
Comment