Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 871 - Chương 871. Đại Họa Sĩ

Chương 871. Đại họa sĩ Chương 871. Đại họa sĩ

Chương 871: Đại họa sĩ

Chỉ dựa vào sự tiến bộ của Lâm Tô Diệp trong phương diện vẽ tranh và luôn được thầy Hoàng khen ngợi, bọn họ cũng biết rằng cô ấy rất lợi hại và đáng để học hỏi.

Lâm Tô Diệp chỉ đến đây để học nên cô cũng không để ý mấy ngày trước đó mọi người bị đám người Hoàng Vĩ uy hiếp không dám qua lại với cô, dù sao phần lớn người ở đây đều là người bình thường, không thể yêu cầu bọn họ làm chuyện vượt quá năng lực của mình được.

Buổi chiều, Hoàng Hiển Ninh giao một vài công việc đơn giản cho hai bạn học khác, kêu bọn họ làm trợ thủ, như vậy anh ta và Lâm Tô Diệp cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Hai bạn học rất vui, vì bằng cách này họ cũng có thể được chia một ít thù lao.

Trong quá trình làm việc, Lâm Tô Diệp càng ngày càng cảm giác được chỗ lợi hại của Hoàng Hiển Ninh, loại tác phẩm này anh ta vẽ quen rồi, thật sự có nhắm mắt cũng có thể vẽ ra một cách thành thạo, hơn nữa còn vô cùng giàu sức sáng tạo.

Anh t a vừa vẽ tác phẩm của mình còn có thể bớt thời gian ra chỉ dẫn mấy người Lâm Tô Diệp, Chu Giai Giai và Trương Thiệu Đông.

Tuy rằng con người anh ta ủ rũ nhưng nét vẽ của anh ta lại như có linh hồn, luôn có thể đánh thẳng vào trái tim của mọi người.

Cô nhìn chằm chằm vào cọ vẽ của anh ta lướt đi đến xuất thần, đầu bút đó giống như mang theo ma lực, thu hút người muốn nhìn vào thế giới lớn hơn.

Không còn ai uy hiếp, Chu Giai Giai cũng không nhịn được mà thả lỏng bản thân, cô ta không ngừng thấp giọng kinh ngạc hô lên: “Thầy Hoàng thật… thật lợi hại! Cả đời này cố gắng tôi có khả năng chỉ là một người vẽ tranh, còn thầy Hoàng mới là đại họa sĩ!”

Lâm Tô Diệp nhỏ giọng bảo: “Có thể ngưỡng mộ, tôn sùng, khen ngợi người mạnh, nhưng không cần thiết vì thế mà tự ti. Chúng ta chỉ cần cố gắng, hà tất phải để ý có làm được danh gia hay không? Quá trình vẽ tranh đẹp và hưởng thụ, đây mới là trọng điểm.”

Chu Giai Giai cười đáp: “Tô Diệp, tâm thái của cô thật tốt, tôi xin lắng nghe.”

Hoàng Hiển Ninh dừng bút vẽ trong tay, liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, không ngờ cô lại có suy nghĩ giống với ông nội mình.

Khoảng bốn rưỡi chiều, Lâm Tô Diệp thu dọn đồ đạc định rời đi, cô muốn mang một ít việc về nhà.

Hoàng Hiển Ninh: “Bạn học Lâm, thời gian giao bài sớm nên rất dư dả, về nhà từ từ nghỉ ngơi đi.”

Cô có một gia đình hạnh phúc, về nhà nên vui vẻ mà không phải để công việc chiếm thời gian của gia đình.

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Cảm ơn thầy Hoàng đã nhắc nhở, tôi nôn nóng quá rồi.”

Cô cất bản vẽ về, lại kêu Chu Giai Giai để ý hơn một chút, đừng để người khác phá hỏng.

Hoàng Hiển Ninh: “Yên tâm, khi tôi đi sẽ khóa tủ lại.”

Lâm Tô Diệp yên tâm rời đi, vừa xuống tầng đã thấy Chu Tiểu Quyên đứng dưới cây liễu trước cổng tòa nhà dạy học.

Dương liễu lả lướt, dáng người của Chu Tiểu Quyên gầy yếu, mái tóc và làn váy cùng bay bay, nếu không phải vẻ mặt của cô ta u ám thì thật ra vẫn rất cảnh đẹp ý vui.

Cô ta nhìn thấy Lâm Tô Diệp mà châm chọc: “Cô cũng bắt đầu bóc lột anh ấy.”

Lâm Tô Diệp chẳng để ý đến cô ta.

Chu Tiểu Quyên không nhanh không chậm đi theo phía sau cô: “Cô kết thúc công việc sớm như vậy, anh ấy sẽ thức đêm vẽ giúp cô.”

Lâm Tô Diệp mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn cô ta: “Tôi không quan tâm cô với thầy Hoàng có ân oán gì, cô có lời thì tìm thầy ấy nói, đừng lải nhải với tôi.”

Chu Tiểu Quyên: “Tôi đánh đổi vì anh ấy nhiều như vậy, dựa vào cái gì anh ấy tốt với cô, tôi cứ nói với cô đấy.”

Lâm Tô Diệp: “Cô đánh đổi vì thầy ấy vậy cô đi mà nói với thầy ấy.”

Đồ thần kinh.

Chu Tiểu Quyên: “Tôi cứ nói với cô!”

Cô ta cũng không dính sát vào Lâm Tô Diệp, chỉ là không nhanh không chậm đi theo phía sau cách cô không xa.

Lúc này, cô út đạp xe chạy tới, nhìn thấy Lâm Tô Diệp lập tức phanh kít xe lại: “Chị dâu, còn ai bắt nạt chị không?”

Lâm Tô Diệp quay đầu nhìn Chu Tiểu Quyên.

Chu Tiểu Quyên lập tức quay người bắt đầu làm bộ như đang thưởng thức bồn hoa bên cạnh, miệng còn ngâm nga giai điệu không biết tên. Cô ta không đi mà cũng chẳng tránh, không nhìn Lâm Tô Diệp và cô út, cô ta không tin mình đi đường mà Lâm Tô Diệp còn có thể đổ cho cô ta bắt nạt người?

Lâm Tô Diệp lên xe đạp: “Minh Xuân, chúng ta đi thôi.”

Cô út liếc mắt nhìn Chu Tiểu Quyên, thấy cô ta gầy đét không giống người có thể bắt nạt chị dâu mới giẫm bàn đạp: “Chị dâu, Đại Quân và Tiểu Lĩnh bắt đầu học kỹ thuật đánh nhau đơn giản rồi, chị cũng học chung đi, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, đợi chị học được rồi xem ai còn dám bắt nạt chị nữa.”

Bình Luận (0)
Comment