Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 872 - Chương 872. Thưởng Thức, Vui Mừng 1

Chương 872. Thưởng thức, vui mừng 1 Chương 872. Thưởng thức, vui mừng 1

Chương 872: Thưởng thức, vui mừng 1

Lâm Tô Diệp vội nói: “Minh Xuân, không được, cơ thể chị không chịu được đâu.”

Sức nhỏ, không đánh được người ta, người mảnh thịt mềm không chịu nổi đòn đánh, chưa học được vài chiêu đã tự khiến cả người xanh tím, không đủ dọa người.

Ngược lại cô còn chưa vội thì Tiết Minh Dực đã đỏ mắt rồi.

Cô út: “Vậy em nói với người quen một tiếng để bọn họ thường xuyên tới học viện mỹ thuật quan sát.”

Xem ai còn dám bắt nạt chị dâu cô ấy.

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Minh Xuân, thật sự không có người nào bắt nạt chị đâu, Hoàng Vĩ đã về nhà rồi, không dám tới nữa.”

Cố Mạnh Chiêu dắt xe đạp đến cổng trường đại học tỉnh đợi bọn họ.

Lâm Tô Diệp: “Mấy ngày gần đây chú dì bận lắm sao? Nếu có thời gian thì tới nhà ăn cơm nhé, mẹ nhớ bọn họ mãi.”

Bà Tiết phải nếu cơm cho ba đứa trẻ nên ban ngày không thể tùy tiện ra ngoài, chỉ có thể đợi cha Cố và mẹ Cố qua đó tìm bà ta, hoặc là cuối tuần dẫn lũ trẻ tới nhà họ Cố chơi.

Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Mấy ngày nay có giáo viên ở Bắc Kinh và Thanh Hoa tới đây mở hội giao lưu, đợi bọn họ đi cha mẹ mới có thời gian ạ.”

Cha Cố và mẹ Cố đều là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, những giáo sư và học giả khác cũng đều nhiệt tình giao lưu với bọn họ.

Trên đường về nhà, Cố Mạnh Chiêu nói với Lâm Tô Diệp truyện tranh của cô đã được nhận, ngày mai tới gặp mặt chủ biên, rồi bàn bạc thù lao và vấn đề bán truyện sau này.

Tuy rằng đã sớm biết chắc chắn sẽ được nhận nhưng Lâm Tô Diệp vẫn rất mừng rỡ: “Tốt quá rồi.”

Cô út: “Toa Toa mong lắm, mau về nhà nói cho con bé biết.”

Toa Toa vẫn luôn muốn khoe truyện tranh mà cô bé và mẹ làm đã xuất bản thành sách với hiệu trưởng Nghiêm và các bạn nhỏ, nhưng vì vẫn chưa có tin tức chính xác nên Lâm Tô Diệp kêu cô bé nhịn một chút, lỡ như có thay đổi gì không thể xuất bản, kết quả mình chém gió trước đến khi đó sẽ mất mặt lắm. Cho dù chắc chắn có thể xuất bản, cũng tốt nhất là đợi sau khi cầm được tiền nhuận bút rồi hãy nói với người ta sau, phải khiêm tốn một chút.

Toa Toa còn nhỏ, không hiểu mấy đạo lý này, Lâm Tô Diệp cũng chỉ kêu cô bé cố hết sức nhịn một chút, không nhịn được cũng không sao, có thể nói cho bạn tốt nhất của mình.

Nhưng Toa Toa vẫn nhịn xuống, vài lần muốn nói với hiệu trưởng Nghiêm và hai người bạn tốt nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Bây giờ ngày dài đêm ngắn, Tiểu Lĩnh lại chìm đắm trong đánh bóng rổ và đá bóng, cho nên sau khi tan học kéo mấy người Đại Quân ở lại trường học chơi một lúc.

Trừ Vương Tiểu Lợi ra, dáng người của ba đứa trẻ bọn họ đều cao hơn bạn đồng trang lứa, thích chơi chung với học sinh lớn ở lớp năm, lớp sáu.

Cố Mạnh Chiêu và đám trẻ cùng nhau đánh bóng rổ, Lâm Tô Diệp và cô út tới lớp mầm đón Toa Toa.

Hiệu trưởng Nghiêm đang đợi Lâm Tô Diệp: “Nếu mọi người không tới đón, tôi còn đang nghĩ sẽ đưa Toa Toa về, thuận tiện nói chút chuyện với mẹ Toa Toa.”

Lâm Tô Diệp và hiệu trưởng Nghiêm nói chuyện, còn cô út bế Toa Toa ra sân chơi cầu trượt.

Hiệu trưởng Nghiêm không nhịn được mà bật cười: “Toa Toa thật sự là một đứa trẻ siêu giỏi, lần này hội diễn tôi tìm người dạy con bé một bài múa và bài hát mới, con bé học vừa nhanh vừa giỏi, lúc biểu diễn còn phát huy rất tốt, giáo viên dạy múa cũng nói còn phát huy tự nhiên hơn lúc biên đạo ban đầu.”

Thấy hiệu trưởng Nghiêm dùng giọng nói từ ái như vậy để nói về Toa Toa, Lâm Tô Diệp có hơi khó tin, đây còn là hiệu trưởng Nghiêm mới đầu quen biết sao?

Lâm Tô Diệp: “Con có hứng thú, giáo viên lại dạy tốt.”

Hiệu trưởng Nghiêm: “Váy khiêu vũ làm cũng đẹp nữa, phó đoàn trưởng đoàn văn công phụ trách phục trang thấy cái váy múa của Toa Toa, anh ta rất có hứng thú, muốn bản rập giấy của cô.”

Lâm Tô Diệp: “Bản rập giấy thì không có, tôi chỉ dùng bản vẽ thử để làm thôi, vì là quần áo của con nên không nghiêm túc như thế, áng chừng làm là được.”

Hiệu trưởng Nghiêm: “Không sao, như nhau cả.” Bà ta không hiểu về trang phục, cảm thấy cũng na ná như nhau, bảo: “Tôi nghe ý đó có vẻ bọn họ muốn tìm cô giúp cùng thiết kế quần áo đấy.”

Lâm Tô Diệp cảm ơn bà ta: “Nếu như cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ cố hết sức mình.”

Cô nói ngày mai lúc đưa Toa Toa tới trường sẽ cầm cả bản thiết kế váy khiêu vũ tới đây luôn.

Nhưng hiệu trưởng Nghiêm lại nôn nóng không chờ được: “Tôi đi cùng các cô về lấy đi, tối nay vừa vặn tới nhà đoàn trưởng cho ông ta xem.”

Lâm Tô Diệp thấy bà ta nôn nóng như thế cũng không từ chối, gọi cô út và Toa Toa cùng về nhà.

Bình Luận (0)
Comment