Chương 873: Thưởng thức, vui mừng 2
Toa Toa ngồi trong lòng cô út, đang nói gì đó vui mà cười ha ha, cô bé vui vẻ nói với hiệu trưởng Nghiêm: “Bà hiệu trưởng, cháu nói với bà một tin tốt nha.”
Hiệu trưởng Nghiêm xoa bàn tay nhỏ của cô bé: “Tin tốt gì thế? Bà không thể chờ được muốn biết lắm đây.”
Toa Toa ghé bên tai bà ta: “Truyện tranh thiếu nhi mà cháu với mẹ vẽ sắp được xuất bản rồi, cháu chia sẻ tin này với bà đầu tiên đó.”
Hiệu trưởng Nghiêm mừng rỡ vỗ tay: “Oa, thật lợi hại! Thật quá giỏi! Bà tự hào về cháu và mẹ lắm, vỗ tay!”
Nhìn thấy hiệu trưởng xưa nay nghiêm túc ở trước mặt Toa Toa cũng như một đứa trẻ, Lâm Tô Diệp cảm thấy buồn cười, hiệu trưởng Nghiêm bị Toa Toa lây nhiễm rồi chăng?
Hiệu trưởng Nghiêm cười bảo: “Đợi sách xuất bản, bà phải đi mua vài quyển về đặt trong lớp mầm mới được.”
Đến nhà, hiệu trưởng Nghiêm lại thưởng thức vườn hoa nhà họ Tiết một lúc, Lâm Tô Diệp vào phòng ngủ lấy bản vẽ thiết kế váy khiêu vũ ra.
Bản vẽ thiết kế được sửa đổi dựa theo thực tế trên cơ sở bản vẽ sáng tạo ban đầu, có đánh dấu kích thước, chi tiết rõ ràng… còn có các ký hiệu do Lâm Tô Diệp tự thiết kế, chẳng hạn như tua rua, cúc áo, hạt cườm và các chi tiết khác, dùng ký hiệu thay thế tiện hơn dùng chữ.
Tuy hiệu trưởng Nghiêm không hiểu may quần áo nhưng nhìn bản vẽ này lại thấy vô cùng đáng yêu, có hơi thích không rời tay được, bà ta khen: “Các cô biết vẽ tranh, tâm lý tinh tế tỉ mỉ, người đẹp mà tranh cũng đẹp.”
Toa Toa lập tức bảo: “Bà hiệu trưởng, bà thật biết khen, cháu cũng học theo.”
Hiệu trưởng Nghiêm nở nụ cười, xoa đầu cô bé, lại nói với Lâm Tô Diệp: “Tôi đi thăm đoàn trưởng trước đã, nếu cần thiết đến lúc đó sẽ dẫn cô đi gặp người ta.”
Lâm Tô Diệp: “Có gì cần hiệu trưởng cứ việc nói nhé.”
Toa Toa chạy bịch bịch vào trong nhà, ôm quyển vở vẽ váy khiêu vũ mà Lâm Tô Diệp vẽ giúp cô bé đưa cho hiệu trưởng Nghiêm: “Bà hiệu trưởng, bà nhìn xem, nhiều lắm ạ.”
Lâm Tô Diệp vội bảo: “Đây là tranh sáng tạo thôi, không có kích cỡ và bản thiết kế, chỉ có thể nhìn bề ngoài, nếu như làm phải sửa chi tiết.”
Hiệu trưởng Nghiêm lại nhận qua lật xem từng trang một, càng xem càng ngạc nhiên: “Nếu như mặc lên sân khấu biểu diễn thì quá đẹp rồi còn gì.”
Toa Toa: “Bà hiệu trưởng ơi, bình thường mặc cũng đẹp lắm mà.”
Váy mà mẹ Toa Toa vẽ đều rất đẹp, có cái thích hợp với sân khấu biểu diễn, nhưng có vài cái bình thường cũng có thể mặc.
Hiệu trưởng Nghiêm biết tính toán nhỏ của cô bé mới nở nụ cười: “Được, sau này kêu mẹ may cho cháu nhé.”
Toa Toa cũng rất vui mừng.
Tiễn hiệu trưởng Nghiêm đi rồi, Toa Toa khiêu vũ cộp cộp trong sân nhà: “Ôi, mình vui quá đi mất, vui quay vòng vòng luôn, một vòng hai vòng ba vòng bốn vòng, quay đến hoa mắt lại chóng mặt.”
Bà Tiết chê cười cô bé: “Hoa mắt chóng mặt cái gì, bà không có văn hóa còn biết là đầu váng mắt hoa.”
Toa Toa dừng lại, lại vì váng đầu nên lảo đảo giống như say rượu, cô bé cười đáp: “Bà cụ, bà đúng là không có văn hóa, bà chỉ biết đầu váng mắt hoa vậy bà có biết gieo vần là gì không?”
Bà Tiết: “Sao bà không biết, vè cũng gieo vần đấy thôi.”
Toa Toa không đứng vững, ngồi ịn mông ngồi xuống đất.
Bà Tiết cũng không đỡ mà ở một bên cười há há.
Toa Toa đảo trắng mắt với bà ta: “Chẳng biết thương trẻ nhỏ gì cả.”
Cô bé tự bò dậy, phủi cái mông nhỏ, nhấc bước chân liêu xiêu đi vào phòng: “Cô út, cô út…”
Lâm Tô Diệp: “Cô út tới đội cảnh vệ tìm người đối luyện rồi, lát nữa ăn cơm mới về.”
Cô đang ở trong nhà viết lịch trình của mình, trong nhà có chuyện lớn gì mỗi ngày cô đều sẽ ghi lại, quyển truyện tranh của mình xuất bản, thiết kế trang phục diễn cho đoàn kịch, làm áp phích cho học viện mỹ thuật…
Toa Toa quay váng hết cả đầu ngồi trước bàn cơm: “Cô út con ở đơn vị luyện tập, về nhà cũng luyện tập, sao cô ấy không thấy chán nhỉ?”
Lâm Tô Diệp: “Đây là lòng nhiệt tình. Bằng không cô út không có bao nhiêu văn hóa, cũng không có văn bằng, lại không có bối cảnh gì, làm sao có thể làm đặc công được? Chỉ đơn thuần dựa vào bản thân cô ấy lợi hại.”
Toa Toa cười với Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, sau này con cũng làm bối cảnh của mẹ.”
Lâm Tô Diệp đã ghi xong lịch trình, cô ra ngoài thơm lên trán Toa Toa, cười đáp: “Được, mẹ đợi đó.”
Bà Tiết đứng trong sân nhìn: “Ngày nào cũng như ngào nào, sao đều không có ở nhà hết vậy? Đến giờ cơm rồi.”
Đã gần sáu giờ mà vẫn chưa về ăn cơm tối.
Lâm Tô Diệp: “Đói thì chúng ta ăn trước, phần lại trong nồi cho bọn họ cũng thế mà mẹ.”