Chương 874: Thưởng thức, vui mừng 3
Bà Tiết dọn cơm cho ba người ăn trước, bà ta lén nói với Lâm Tô Diệp: “Cô dặn Minh Xuân kêu con bé kiềm chế chút đi, nếu như mang thai mà không biết còn luyện tập mạnh như vậy cũng không được dâu.”
Lâm Tô Diệp: “Mạnh Chiêu nói bây giờ bọn họ không có con trước, đợi hai năm nữa lại nói sau.”
Bà Tiết: “Gì? Còn trẻ sao lại không đẻ? Tại sao phải đợi hai năm nữa?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ nhỏ tiếng chút, người ta nghe thấy bây giờ.”
Cách vách Đào Hồng Anh và Cát Phong có chuyện hay không đều đứng ở hàng rào nghe lén, tuy rằng bây giờ tường giàn hoa tường vi đã mọc không thể nhìn thấy cả người nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được chút ít.
Bà Tiết lại rất nôn nóng: “Sao thế, Mạnh Chiêu cũng học Minh Dực…”
Lâm Tô Diệp vội ngắt lời bà ta: “Không có không có!”
Tiết Minh Dực là vì mình đã có ba đứa con, không sao cả mới đi thắt ống dẫn tinh, còn Cố Mạnh Chiêu người ta còn chưa có con, sao có thể đi thắt ống dẫn được má?
Lúc này có biện pháp tránh thai khác.
Cho dù là đặt vòng hay thắt ống đều được, tuy rằng cô không hỏi nhưng với sự hiểu biết của cô về Cố Mạnh Chiêu, anh ta chắc chắn không nỡ để Minh Xuân đặt vòng, dù sao cũng có hại đối với cơ thể.
Bà Tiết lại bắt đầu lo lắng, mấy người trẻ tuổi này một người hai người đều không khiến bà ta bớt lo.
Bây giờ không sinh con vậy khi nào mới sinh, đợi bà ta già không nhích nổi người hay sao?
Bàn tay nhỏ của Toa Toa chống má, nghe đến vô cùng say mê, tuy rằng có vài thứ không hiểu nhưng cũng không cản trở cô bé nghe.
Đang ăn cơm thì bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào của Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân, rất nhanh Tiểu Lĩnh đã lao vào, Lam Hải Quân thì hô tạm biệt rồi chạy mất.
Đại Quân và Cố Mạnh Chiêu, cô út cùng nhau đi vào, ba người rửa tay rồi vào nhà ăn cơm.
Tiểu Lĩnh vừa ngồi xuống mới nhớ ra mình chưa rửa tay, lại lao vun vút ra ngoài rửa, vừa ngẩng đầu cậu bé đã trông thấy một góc áo trong khe hở hàng rào.
Cát Phong trốn sau giàn hoa đó, cậu ta và Hồ Vệ Đông đã hẹn sẵn luân phiên giám sát Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh đã rửa tay xong, thuận tiện hắt một chậu nước ào ào qua đó, miệng còn bảo: “Tưới hoa này.”
Cát Phong không kịp đề phòng vừa vặn bị hắt ngay chính diện, tuy rằng bị giàn hoa chắn hơn phân nửa nhưng cũng bị hắt vào không ít.
Cậu ta tức giậm chân, chạy vào nhà giặt quần áo.
Tiểu Lĩnh cười ha ha.
Ân oán giữa bọn trẻ và Cát Phong sẽ không tan biến được.
Vài ngày trước có một con gà con kẹt ở hàng rào, Cát Phong cứ nhất định nói đó là của nhà nó nhưng thật ra là của bà Tiết, vì ngày nào bà ta chẳng đếm, con nào cũng nhận ra được hết. Cát Phong không trả, Tiểu Lĩnh lại chạy tới nhà cậu ta đòi Đào Hồng Anh. Đào Hồng Anh bày ra bộ dáng hào phóng “một con gà con có đáng gì đâu, cháu muốn thì cho cháu đấy.”
Đại Quân thì lại giúp mua thuốc màu đỏ và xanh, trở về nhuộm mông gà con nhà mình thành màu đỏ cho bà Tiết, còn giúp nhuộm mông gà nhà Cát Phong thành màu xanh.
Kết quả nhà Cát Phong không giỏi nuôi gà, Đào Hồng Anh lại chống đối việc nuôi chăn thả loại động vật nhỏ không có cấp bậc còn hay ị này trong sân nên hoàn toàn nuôi nhốt, đến bây giờ gà nhà bọn họ đã chết hơn nửa!
Bà Tiết ở bên này lại chỉ chết có mỗi một con… là vì nghịch quá rớt vào chậu nước tự mình sặc chết.
Tiểu Lĩnh về phòng ăn ăn cơm, nói với bà Tiết: “Bà nội, con gà nào đầu thai vào nhà bọn họ thật đúng là xúi quẩy vô cùng.”
Bà Tiết: “Còn không phải sao, nhìn tụi nó chết từng con một, bà cũng đau lòng lắm.”
Đại Quân liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên bảo “Gà nhà chúng ta là sống thọ chết tại nhà hay là được nuôi già đợi chết?”
Mọi người: “…”
Nghĩ như vậy cũng đúng, gà nhà mình sau khi nuôi lớn thì đẻ trứng, không đẻ được thì vào bụng.
Tiểu Lĩnh không phục: “Gà nhà mình cũng lớn mà, trải qua quá trình trưởng thành này, biết đẻ trứng, ăn sâu, già đi, bị cứa cổ có cảm giác gì này, không phải anh vẫn luôn nhấn mạnh với chú út, cuộc đời quan trọng ở trải nghiệm, ở quá trình chứ không ở kết quả hay sao?”
Cố Mạnh Chiêu: “… Cũng đúng.”
Toa Toa: “Vậy sau này chúng ta không ăn gà nhà mình nữa, mua của nhà khác ăn không phải được rồi sao? Gà nhà chúng ta biết đẻ trứng, nuôi nó đến sống thọ rồi chết tại nhà đi.”
Tiểu Lĩnh: “Đúng, phải như thế mới không phụ mấy quả trứng gà đó chứ!”
Lâm Tô Diệp vỗ bàn: “Ăn cơm hết cho mẹ, cái miệng xoen xoét chỉ biết nói vớ vẩn!”
Cô út lại gần Cố Mạnh Chiêu, nhỏ giọng bảo: “Thế này cũng tính là không làm chuyện chính, chỉ tám nhảm đi.”
Cố Mạnh Chiêu cũng thấp giọng, cười bảo: “Đây là nghiên cứu triết lý đời người, là chuyện lớn chân chính đấy.”