Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 875 - Chương 875. Thưởng Thức, Vui Mừng 4

Chương 875. Thưởng thức, vui mừng 4 Chương 875. Thưởng thức, vui mừng 4

Chương 875: Thưởng thức, vui mừng 4

Tiểu Lĩnh lớn tiếng kháng nghị: “Ở nơi công khai đặc biệt là bàn cơm, không cho phép châu đầu ghé tai thì thầm, phải cho mọi người nghe với!”

Toa Toa gắp một tiếng tóp mỡ vào bát cậu bé: “Ăn cơm cũng không chặn được cái miệng anh, lát nữa lại bị trừng trị thôi.”

Hôm nay Tiểu Lĩnh đánh bóng rổ thắng, vừa rồi lại hất nước vào Cát Phong nên rất đắc ý, lúc này vẫn rất ngang ngược, cậu bé cười bảo: “Ha ha ha, ai dám trừng trị anh chứ?”

Bên ngoài truyền tới tiếng xe Jeep, mọi người phì cười, Tiểu Lĩnh ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh lại: “Vừa rồi là nói đùa thôi, không thể coi là thật.”

Toa Toa nhảy xuống khỏi ghế, chạy bịch bịch ra ngoài: “Cha!”

Tiết Minh Dực từ bên ngoài sải bước tiến vào, nắm bàn tay nhỏ của Toa Toa đi vào nhà.

Anh bế Toa Toa đặt lại chỗ ngồi, còn mình ngồi xuống bên cạnh Lâm Tô Diệp.

Tiểu Lĩnh lớn tiếng nói: “Cha, cha đã rửa tay chưa?”

Đừng cả ngày chỉ nói cậu bé!

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn cậu bé: “Trước khi về nhà đã rửa rồi, trên đường không làm gì cả.”

Lâm Tô Diệp cầm đầu đũa gõ vào đầu Tiểu Lĩnh một cái: “Con ăn cơm ngay cho mẹ!”

Cả ngày chỉ biết léo nhéo như cái loa.

Lúc Tiểu Lĩnh đang nói chuyện, Toa Toa đã lặng lẽ ăn no bụng, lúc này cô bé rảnh rỗi nhất, cô bé chia sẻ với Tiết Minh Dực tin tốt truyện tranh đã được xuất bản và váy khiêu vũ của mẹ được đoàn văn công nhìn trúng: “Cha, mẹ có lợi hại không ạ?”

Tiết Minh Dực gắp một miếng thịt cho Lâm Tô Diệp: “Lợi hại!”

Toa Toa: “Vậy cha có thưởng gì cho con với mẹ không?”

Tiết Minh Dực: “Con thích gì?”

Toa Toa: “Bao giờ chúng ta ra ngoài dã ngoại đi?” Cô bé đọc truyện nhìn thấy từ dã ngoại này, cô bé muốn biết dã ngoại là gì.

Tiết Minh Dực: “Cha về sắp xếp thời gian đã.”

Lâm Tô Diệp: “Toa Toa, không phải chúng ta cũng thường xuyên ra ngoài chơi hay sao, đó chính là dã ngoại rồi còn gì.”

Toa Toa: “Nhưng dã ngoại không phải đều cầm theo đồ ăn, ra ngoài ăn hay sao ạ?”

Lâm Tô Diệp biết đứa trẻ muốn ra ngoài chơi một ngày với cha mẹ, nhưng với thời gian của Tiết Minh Dực chỉ sợ không dễ như vậy.

Tiết Minh Dực lại đồng ý.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng rất mong đợi.

Ăn cơm xong, Tiểu Lĩnh bắt đầu ríu rít xem nên tới đâu chơi.

Công viên thì bỏ đi, bọn trẻ thường tới rồi, có vài khu thắng cảnh cũng tới luôn rồi, không thú vị, cậu bé thích đi dã ngoại với người nhà mình và ăn ngoài trời, còn có thể đá bóng, bắn ná thun, còn có thể khoe dao nhỏ với người khác.

Tiết Minh Dực nói: “Vậy các con vẽ một tấm bản đồ đi, đến lúc đó đánh dấu vị trí mục đích, cha sẽ sắp xếp thời gian.”

Trong kế hoạch chuẩn bị chiến đấu và tác chiến của anh, vẽ bản đồ chính là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Đại Quân: “Vâng.” Cậu bé nhìn bản đồ đơn giản của Tiết Minh Dực, cảm thấy mình hoàn toàn có thể vẽ được.

Bọn họ chủ yếu là vì dã ngoại, không cần thiết phải chuẩn xác từng chi tiết nhỏ đó, chỉ cần biết vị trí đại khái và bố cục là được.

Lâm Tô Diệp nói với Cố Mạnh Chiêu và cô út: “Đến lúc đó các em cũng sắp xếp thời gian, chúng ta cùng đi.”

Bình thường công việc của cô út cũng bận, Lâm Tô Diệp muốn cô ấy và Cố Mạnh Chiêu ở chung nhiều hơn một chút, đừng giống như cô và Tiết Minh Dực chỉ có thể làm làm vợ chồng nửa đêm.

Cô út: “Vậy em chỉ có chủ nhật mới rảnh thôi.”

Thật ra Cố Mạnh Chiêu cũng tương tự, bình thường đều có tiết, chủ nhật trên cơ bản đều nghỉ.

Tiết Minh Dực ý bảo đã biết, anh sẽ cố hết sức sắp xếp thời gian vào chủ nhật.

Sau cơm tối cả gia đình ra ngoài đi dạo.

Tiểu Lĩnh cầm bóng rổ bảo cô út, Cố Mạnh Chiêu và Đại Quân thi cướp bóng với cậu bé.

Bà Tiết hô: “Cướp cái gì mà cướp, trong nhà không phải còn một quả sao, cầm hết đi đi.”

Tuy rằng Đại Quân đã sớm giải thích quy tắc với bà ta, đánh bóng rổ hay đá bóng chính là một đám người giành nhau một quả như vậy nhưng bà Tiết vẫn không thể lý giải nổi.

Cố Mạnh Chiêu mang tới đây một quả, Tiết Minh Dực cũng nhờ người mua một quả cho hai đứa con trai, trong nhà có hai quả hoàn toàn không cần cướp.

Tiểu Lĩnh và đám người cô út đã chạy ra ngoài vừa chuyền bóng vừa cướp bóng.

Toa Toa theo Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực, cô bé cười bảo bà Tiết: “Đây cũng không phải ăn kẹo, mỗi người một viên không phải giành nhau, bà nội, đây là cạnh tranh, bà biết thi đấu là gì không ạ? Là phải giành đó!”

Bình Luận (0)
Comment